Từ trong túi đồ tìm tìm, thật đúng là tìm được một tẩu thuốc, từ khi có kim tệ, Thạch Trung Ngọc liền lén đám người Cơ Như Nguyệt bỏ tiền mua một cái, chỉ là rất ít khi dùng, đã sắp quên lãng.
Lấy một ít lá thuốc, dùng đá lửa đốt lên, hít một hơi, hắn vẫn luôn hút thuốc lá, dùng tẩu thật đúng là không quen, mùi vị cũng bình thường, mua thuốc tiện nghi nhất, mua đắt, bị đám người Cơ Như Nguyệt phát hiện, lại mắng Thạch Trung Ngọc lãng phí tiền.
Hút hết thuốc, nhìn các cô nương không biết mệt mỏi, Thạch Trung Ngọc ngã vào bên dòng suối nhỏ ngủ, thời điểm tỉnh lại phát hiện các cô nương vẫn còn chơi, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ mình căn bản không có ngủ, mới qua một lát?
Kiên nhẫn đợi một chút, Thạch Trung Ngọc không ngại, nhưng thời gian quá dài, Thạch Trung Ngọc sẽ không bình tĩnh, cái bụng đã kêu thật nhiều lần, nhìn thời gian, dựa vào, con mẹ nó đã bảy giờ chiều. Đám nữ nhân kia lại còn chơi đùa.
- Uy, đi ăn, ta đói bụng rồi.
Thạch Trung Ngọc rống một tiếng.
Các cô nương hoàn toàn không có phản ứng, triệt để không nhìn Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc cau mày, kỳ quái, đây rốt cuộc là chuyện gì? Coi như cuộc sống thực tế có rất nhiều bất đắc dĩ, nơi đây không có ưu sầu cùng phiền não cũng không đến mức ngay cả ăn cũng triệt để quên chứ? Này đã qua một buổi chiều, thực sự có ý tứ như vậy sao?
Lại kêu vài tiếng, vẫn không có phản ứng, Thạch Trung Ngọc lập tức có một loại cảm giác không ổn.
Vội vã nhìn trạng thái của các cô nương.
Mê say: Làm người ta rơi vào một loại ảo giác, cảm giác hết thảy chung quanh đều mỹ hảo, vô ưu vô lự, thẳng đến tử vong.
Dựa vào, con mẹ nó là chuyện gì xảy ra? Thạch Trung Ngọc nghi ngờ, mình và những nữ hài này vẫn luôn chung một chỗ, không có cảm giác có gì không đúng, vì sao những nữ hài này đều sẽ biến thành như vậy?
Cẩn thận nhìn một chút, trong không khí dường như tràn ngập một ít phấn hoa như có như không, mà những phấn hoa này mỗi lần đến giòng suối nhỏ sẽ đột nhiên tiêu thất, Thạch Trung Ngọc rốt cuộc hiểu rõ, xem ra là những phấn hoa này tác quái, mà nước trong suối chính là then chốt.
Thạch Trung Ngọc nhất thời đổ mồ hôi lạnh, may mắn không có trực tiếp chạy tới gọi những cô nương kia, bằng không chỉ sợ mình cũng biến thành như vậy, tất cả mọi người biến thành như vậy mà nói, sợ rằng đều phải chết ở chỗ này, lãng phí thời gian a.
Nhưng phải làm sao mới có thể đi cứu những cô nương kia đây?
Thạch Trung Ngọc nhào vào trong suối, trên người nhất thời ướt nhẹp, thận trọng đến gần một phấn hoa trong không khí, quả nhiên, phấn hoa đến gần đều biến mất, Thạch Trung Ngọc vội vàng đi qua bắt những nữ nhân kia, nhưng lại kinh ngạc phát hiện nước trên người mình bốc hơi lên cực kỳ nhanh, đoán chừng là những phấn hoa kia đang tác quái.
Bằng tốc độ nhanh nhất bắt được Cơ Như Nguyệt, thời điểm bắt lại Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc đã có thể cảm giác được, trên người mình đã không có bao nhiêu hơi nước, không khỏi tăng nhanh tốc độ, nếu như nước bốc hơi hết, vậy xong đời, mọi người chỉ có thể cùng nhau trúng chiêu, sau đó chờ chết. Thật nhanh ôm nàng chạy về, nhảy vào trong suối.
Cơ Như Nguyệt không ngừng giùng giằng, mặc dù đến trong suối cũng không ngoại lệ, Thạch Trung Ngọc bất đắc dĩ nhét cả người Cơ Như Nguyệt vào trong suối, đổ mấy ngụm nước, Cơ Như Nguyệt ho khan vài tiếng, hiển nhiên là bị sặc.
- Thạch Trung Ngọc, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi làm cái gì?
Cơ Như Nguyệt phẫn nộ nói.
Thấy Cơ Như Nguyệt đã thanh tỉnh, Thạch Trung Ngọc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hô hấp dồn dập, Pháp Sư bào của Cơ Như Nguyệt vốn rất ít, bị nước dính ướt, ngay lập tức bao trùm ở trên người nàng, vòng quanh vóc người tuyệt vời của nàng.
- Ngươi chỉ biết chiếm tiện nghi của ta.
Cơ Như Nguyệt che ngực sẵng giọng, rồi lại nổi lên nghi ngờ:
- Tại sao ta sẽ ở trong nước? Mới vừa rồi không phải vẫn cùng Tiểu Tuyết xem hồ điệp sao?
Thạch Trung Ngọc chỉ chỉ các cô nương cách đó không xa nói:
- Chính ngươi nhìn trạng thái của các nàng một chút! Ta mới ngủ một chút, dĩ nhiên đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cơ Như Nguyệt che cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn đồng hồ, một buổi chiều dĩ nhiên đã qua, còn không biết, cái này...
- Ngươi làm sao không biến thành như vậy?
Cơ Như Nguyệt hỏi.
Thạch Trung Ngọc cùng nàng giải thích một chút.
Cơ Như Nguyệt lập tức vọt ra, căn bản không cho Thạch Trung Ngọc cơ hội ngăn cản.
- Pháp Sư bào trên người ta tính thấm hút tương đối khá, hút nhiều nước hơn trọng giáp, không dễ dàng bị hút khô, ta đi so với ngươi càng thích hợp.
Cơ Như Nguyệt vừa chạy vừa nói.
Thạch Trung Ngọc cũng không quá lo lắng, ngược lại còn có mình ở đây, coi như Cơ Như Nguyệt lần nữa rơi vào trạng thái say mê, cùng lắm thì mình lại đi cứu nàng một lần.
Tuy tính thấm hút của Pháp Sư bào tương đối khá, trên người mang theo không ít nước, quả thật có thể kiên trì thời gian lâu hơn Thạch Trung Ngọc một chút, nhưng nàng quên một vấn đề, nàng là Pháp Sư, lực lượng quá nhỏ, muốn ôm một người không muốn cùng với nàng đi là cực kỳ khó khăn.
Quả nhiên, Cơ Như Nguyệt ôm Dương Tử nhẹ nhất cũng tương đối khó khăn, thật vất vả sắp kiên trì đến bên suối, lại lần nữa lâm vào trạng thái mê say.
Thạch Trung Ngọc vội vàng đi qua, một tay một cái, ôm hai người vào trong nước.
Còn lại ba cái đều khá xa, từ vừa rồi Thạch Trung Ngọc tự thuật, Cơ Như Nguyệt biết, Thạch Trung Ngọc căn bản chạy không được xa như vậy, mình lại ôm bất động, vậy phải làm sao bây giờ?
- Ta đi ôm các nàng tới gần, sau đó ngươi lại cứu ta cùng các nàng.
Cơ Như Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ra biện pháp này.
- Đừng, mới vừa rồi Dương Tử gần như vậy, ngươi ôm nàng nhẹ nhất cũng mới đi không có mấy bước, đi kéo những cái xa hơn, ta còn phải nghĩ biện pháp cứu ngươi, không thể được.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể nhìn các nàng như vậy a?
Cơ Như Nguyệt vội vàng nói.
Lúc này Dương Tử cũng thanh tỉnh, hỏi rõ tiền căn hậu quả nói:
- Như Nguyệt tỷ, ngươi cởi y phục trên người ra cho sắc lang đại thúc không được sao.
- Nha đầu, ngươi nhất định chính là thiên tài, chủ ý tốt như vậy, ngươi cũng nghĩ ra được.
Thạch Trung Ngọc nói xong hung hăng hôn Dương Tử một ngụm.
Chứng kiến ánh mắt hai người, Cơ Như Nguyệt nhất thời có chút thẹn thùng:
- Làm được hả? Pháp Sư y phục, Chiến Sĩ có thể mặc?
- Không thử một chút làm sao biết, Honey, nhanh cởi a.
Thạch Trung Ngọc vừa cười vừa nói.
Chứng kiến ánh mắt đắm đuối của Thạch Trung Ngọc, Cơ Như Nguyệt cũng biết hắn nghĩ cái gì, ai, làm sao ngày hôm nay không đánh ra trang bị Pháp Sư chứ? Cư nhiên chỉ có một bộ trên người, phiền muộn a!