Sáng sớm, Tần Thi để cơm sáng làm xong trên bếp cho ấm, tự mình xách giỏ ngồi trên xe buýt, chạy tới Cung Tiêu Xã tranh thịt.
Buổi tối muốn mời một nhà Triệu thẩm ăn cơm, vẫn là phải làm hai món chính.
Tần Thi đi không phải sớm nhất, nhưng cũng không tính muộn, may mắn mua được một miếng thịt ba chỉ cuối cùng.
Mua xong thịt lại mua cá, sau đó tiếp tục dạo, thẳng đến khi giỏ chứa đầy đồ linh tinh, Tần Thi lúc này mới thu tay lại.
Về nhà không bao lâu, Triệu thẩm đã ôm một đống rau lớn đến cửa, “Đây đều là trong nhà thẩm trồng đấy, đỡ mua.”
Tần Thi cũng không khách khí, cười tiếp nhận, “Cảm ơn thẩm, buổi tối nhớ đến nhà con ăn cơm nha.”
Triệu thẩm xua xua tay, “Con cứ yên tâm đi, thẩm nhất định là đến sớm.”
Lại nói đùa vài câu, Triệu thẩm lúc này mới rời đi.
Bọn nhỏ sớm đã thức dậy, long phượng thai đang ở phòng bếp nhìn trong bồn cá, định lấy tay sờ một cái.
“Nó chết rồi hay là còn sống?”
“Không động đậy, hẳn là ngỏm rồi.”
An An lá gan lớn, vì xác định nó rốt cuộc sống hay chết, quyết đoán nhúng tay, nhẹ nhàng chọc con cá một chút.
Cá nửa chết nửa sống đột nhiên quẫy đuôi một cái, dọa An An ôm tay hét lên một tiếng, mà Bình Bình cũng trực tiếp ngồi bẹp mông xuống đất.
Tần Thi bị hai chúng nó chọc cười, “Phụt” một tiếng bật cười.
Cố Thanh Hải nâng long phượng thai dậy nghe thấy tiếng ngẩng đầu vừa thấy, thấy Tần Thi quét mắt nhìn nó một cái không nói chuyện, sau đó trực tiếp bận rộn của mình, nhịn không được cắn môi.
Tần Thi có phải vẫn còn tức giận ngày hôm qua không……
Cố Thanh Hải trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, tầm mắt vẫn luôn dõi theo hoạt động của cô, tâm tư xin lỗi lại lần nữa sinh ra.
Nhưng nó lại có chút ngượng ngùng, nửa ngày không có mở miệng.
Thấy Tần Thi chuẩn bị rửa rau, Cố Thanh Hải vội vàng chạy tới giúp cô, “Tôi giúp cậu!”
Tần Thi liền đem đồ ăn cho nó, tự mình quay đầu đi thái thịt.
Cố Thanh Hải thấy Tần Thi vẫn không nói chuyện với mình, bèn ra sức tranh làm việc, làm Tần Thi nhẹ nhàng không ít.
Tần Thi thấy Cố Thanh Hải thường thường trộm nhìn mình, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Cô căn bản là không giận Cố Thanh Hải, dù sao cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của Lục Trạch Thiên, thật ra chính là bảo mẫu.
“Mẹ kế” đối với Tần Thi mà nói chính là một nghề nghiệp, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt.
Năng lực công nhân hiện chống đỡ áp lực là rất lớn, một câu không đau không ngứa kia của Cố Thanh Hải kia, Tần Thi căn bản không có cảm giác, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Thật ra cô đều chuẩn bị xong cho điều tồi tệ nhất, nhưng không nghĩ đến ba đứa nhỏ Lục gia đều không phá phách, còn rất ngoan rất thông minh, tình huống này đã rất tốt rồi.
Cố ý đối xử “Lãnh đạm” với Cố Thanh Hải, thật ra là Tần Thi đang thừa cơ giáo dục nó, uốn nắn tính tình cự nự của nó.
Chờ lúc Tần Thi xào xong đồ ăn chuẩn bị lấy đĩa, thấy Cố Thanh Hải đưa tới.
Nó thấy Tần Thi nhìn nó, theo bản năng dời mắt đi, không đối diện với cô.
Tần Thi nhìn lửa không sai biệt lắm, cầm lấy cái đĩa mở miệng, “Cảm ơn.”
Cố Thanh Hải thấy Tần Thi “Mềm hoá”, lập tức tinh thần tỉnh táo, lấy hết can đảm nói với cô: “Cái kia, ngày hôm qua, tôi, cậu đừng nóng giận, tôi chỉ là gấp váng đầu.”
Nói xong, thì tim thịch thịch thịch nhảy dựng lên.
Cố Thanh Hải khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Thi, muốn nhìn một chút cô có phản ứng gì.
Tần Thi: “Không sao.”
Cố Thanh Hải nhẹ nhàng thở ra, trái tim trở xuống chỗ cũ.
“Tớ không phải còn đang trong kỳ khảo sát sao?” Tần Thi nhìn nó khẽ cười cười, “Không phải mẹ kế cậu thừa nhận, xác thực không tiện quản cậu.”
Lòng Cố Thanh Hải không hiểu sao lại “Lộp bộp” một chút, nó cảm thấy lời này lạ lạ, nghe rất không xuôi.
Ngày hôm qua Tần Thi che chở bọn nó như vậy, Cố Thanh Hải không giống Bình Bình, An An trực tiếp luân hãm, nhưng trong lòng cũng có hảo cảm hơn với cô.
“Chỉ có điều cậu về sau nói chuyện tốt nhất chú ý một chút, không cần xúc động như vậy,” Tần Thi chuyển hướng chuyện, thừa cơ giáo dục nó: “Có đôi khi vô tình nói như vậy càng có thể khiến người khó chịu.”
Cố Thanh Hải vừa nghe lời này, cho rằng Tần Thi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, vì thế áy náy lên, lại lần nữa nói tiếng “Thật xin lỗi.”
Tần Thi cười cười, gắp một miếng thịt đưa đến miệng Cố Thanh Hải, “Không sao, về sau cậu chú ý là được.”
Cố Thanh Hải muốn tránh, nhưng thịt quá thơm…… Nó vẫn là cắn một ngụm thịt, lúc này mới lui ra sau nửa bước.
Tần Thi mỉm cười hỏi nó: “Ăn ngon không?”
Cố Thanh Hải gật đầu.
Thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, một ngụm đi xuống, có dầu nhai rất ngon, hơn nữa tương hương mười phần, xào vô cùng ngon miệng, Cố Thanh Hải có chút luyến tiếc nuốt xuống.
Tần Thi nhìn nó cười cười, tiếp tục bận việc trong tay.
Giữa trưa xào một chút, dư lại buổi tối Tần Thi chuẩn bị làm thịt kho tàu, vừa lúc trong nhà có ấm sành, đến lúc đó có thể dùng cái này hầm.
Cố Thanh Hải nuốt thịt xuống không bao lâu, long phượng thai tay cầm tay vào phòng bếp, bắt đầu vây xem Tần Thi nấu cơm.
An An phát hiện Tần Thi cắt cục thịt to, nhịn không được nuốt nước miếng, “Tần Thi Tần Thi, hôm nay ăn thịt sao?”
“Đúng vậy, buổi tối ăn thịt kho tàu.”
An An “Woa” một tiếng, nhắc mãi tại sao bây giờ không phải buổi tối, vì thế Tần Thi mở nắp chén lớn thủ sẵn, gắp cho long phượng thai một người một miếng thịt.
“Ăn ngon!”
“Ưm ~”
Long phượng thai ôm mặt nhỏ, nheo lại đôi mắt, nhìn Tần Thi gắp lên một miếng thịt khác, đưa đến bên miệng Cố Thanh Hải.
Cố Thanh Hải hơi giật mình, Tần Thi có chút giảo hoạt chớp chớp mắt cười với nó.
Cố Thanh Hải ăn xong miếng thịt này, nhìn long phượng thai mắt trông mong, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, lại có chút vui vẻ.
Mẹ Lục tới chăm sóc bọn nó, long phượng thai đúng là lúc còn nhỏ, cần người luôn nhìn vào, mọi người đều chú ý đứa nhỏ hơn.
Cố Thanh Hải còn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác được thiên vị, lúc này chẳng qua là ăn nhiều hơn một miếng thịt, trong lòng nó đã nhịn không được vui vẻ.
Nó nhìn thoáng qua Tần Thi, nhịn không được lại nhìn một cái nữa, trong lòng bắt đầu dao động…… Nếu cô có thể vẫn luôn đối xử tốt với bọn nó như vậy, thì nó thừa nhận cô người mẹ kế này!
Nhìn nhìn lại, lại qua một thời gian nhìn nữa.
Tầm mắt Cố Thanh Hải dừng lại trên người Tần Thi, nửa ngày không chuyển dời.
Giữa trưa rau xào thịt làm bọn nhỏ vô cùng chờ mong bữa tiệc lớn buổi tối, buổi chiều cũng không ra ngoài chơi, lưu tại trong nhà muốn giúp Tần Thi làm việc.
Đổi lại phụ huynh niên đại này, hoặc là là ngại phiền kéo chân sau, đuổi bọn nó ra khỏi phòng bếp, hoặc là không nỡ để bọn nó làm việc, hoặc là không màng bọn nó làm được chưa, cái gì cũng cho bọn nó làm.
Tần Thi cổ vũ bọn nó làm việc, nhưng phân công cho đều là việc nhỏ rửa rau gì đó, cho dù chúng không rửa sạch sẽ, làm hư rau, cũng không nói chúng, chỉ là để bọn nó rửa lại lần nữa hoặc là lần sau chú ý, khích lệ cổ vũ là chính.
Long phượng thai rất ăn cái cách này, càng khen càng hăng hái, càng khen càng làm nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý tứ không nào.
Triệu thẩm giúp đỡ một tay thấy Tần Thi giáo dục phương pháp như vậy, trong lòng tấm tắc bảo lạ, cân nhắc mình về sau cũng dùng chiêu này giáo dục cháu trai.
Làm xong cơm không bao lâu, Lục Trạch Thiên và Trịnh Chính Uỷ cùng nhau trở về rồi, hai người rửa mặt xong vào phòng bếp, nhìn một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ, lập tức nhìn nhau cười.
“Hôm nay tôi còn có lộc ăn!” Trịnh Chính Uỷ cười ha ha.
Lục Trạch Thiên sau khi giới thiệu Tần Thi cho Trịnh Chính Uỷ biết, mọi người cũng không nói thêm lời gì khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.
Thịt kho tàu béo mà không ngán, rau xào thịt đặm thơm mười phần, rau xào tươi mát giòn ngọt, cá hấp tươi ngon nhiều nước, rau trộn chua cay ngon miệng, cơm thịt khô mềm mại thơm nức……
Mỗi một món ăn đều ngon, bọn nhỏ ăn miệng bóng nhẫy, người lớn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ăn cơm xong, Tần Thi rót cho mọi người nước trà sơn tra (táo mèo) mình pha, chua chua ngọt ngọt còn mang theo mùi trà thơm ngát, kể cả Trịnh Chính Uỷ và Lục Trạch Thiên không thích trà hoa cũng uống một chén lớn.
Hôm nay có người ngoài, Tần Thi không để Lục Trạch Thiên rửa chén, nhưng chỉ là anh chủ động giúp Tần Thi thu dọn chén đũa, khiến cho Triệu thẩm khen không dứt miệng.
“Nhà thẩm ấy à thật sự là chai dầu đổ cũng không đỡ một chút, Trạch Thiên còn chủ động thu dọn giúp, thật là người so với người, tức chết người.”
Triệu thẩm ở phòng bếp khen Lục Trạch Thiên, Trịnh Chính Uỷ cách vách cũng đang khen Tần Thi với Lục Trạch Thiên, “Cô vợ này cậu cưới rất tốt, tay nghề tốt, diện mạo tốt, đối với bọn nhỏ cũng tốt, về sau sống cho tốt.”
“Bây giờ cậu cũng không có quá nhiều chuyện, có thời gian thì về nhà bồi vợ con, hiểu chưa?” Trịnh Chính Uỷ cũng không muốn lại nhìn Lục Trạch Thiên bởi vì bận rộn, không trở về nhà mà ly hôn.
Lục Trạch Thiên đương nhiên nghe hiểu được ý ngoài lời của Trịnh Chính Uỷ, anh gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Nói đến cũng kỳ lạ, Lục Trạch Thiên trong khoảng thời gian này đột nhiên cảm thấy mình của trước kia không thích hợp, đầu óc giống như có tật, mỗi ngày ngâm mình ở bộ đội, cũng không biết bận rộn cái gì.
Rõ ràng có một số việc anh không cần tự tay làm lấy, nhưng anh vẫn ôm vào trong tay bận rộn, rất kỳ lạ.
Có đôi khi mơ thấy chuyện trước kia, tỉnh lại vô cùng giật mình, cứ cảm thấy những chuyện đó không phải là anh làm.
Ví dụ như nhận nuôi long phượng thai, giống như si ngốc, cái gì cũng mặc kệ, lập tức nhận nuôi.
Cũng không nói cho Mạc Linh một tiếng, thương lượng với cô ấy, giống như là bị cái gì thao tác.
Thẳng đến sau khi quen biết Tần Thi, Lục Trạch Thiên mới từ từ phát hiện mình trước kia không thích hợp, sau lại kết hôn với Tần Thi, thời điểm bắt đầu nghiêm túc sống, anh mới đột nhiên ý thức được mình lúc trước kỳ lạ, thực sự có chút quỷ dị.
Mấy ngày nay Lục Trạch Thiên cẩn thận nhớ lại, nhớ lại mình lúc trước là nghĩ như thế nào, lại phát hiện đầu óc mình giống như bị rút ra, không thể hiểu được làm quyết định như vậy.
Lục Trạch Thiên nhĩ trăm lần cũng không ra mất ngủ vài ngày, thật sự nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể từ bỏ, sau đó lên tinh thần để sống nghiêm túc.
May mà hiện tại đầu óc anh là rõ ràng, sẽ không làm việc ngốc nữa.