Ngay đúng lúc Tần Thi đang cảm thấy buồn bực, giáo viên Tiếng Anh sơ trung(*), tên là Trương Diễm Lệ đi ra từ văn phòng, cô ấy thở dài một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Tần Thi, cùng cô đi ra bên ngoài.
[Chú thích: (*) Sơ trung: bằng với cấp 2 bây giờ.]
“Đừng để ý đến lão ta làm gì, lão ta chẳng khác nào là một lão già cổ lỗ sĩ cả!” Trương Diễm Lệ vừa nói vừa bĩu môi, giải thích kĩ hơn với Tần Thi: “Lão ta tên là Ngô Hữu Minh, hiện đang dạy môn Chính Trị với Ngữ Văn, thường hay chướng mắt với những người trang điểm, không cần biết có trang điểm đậm hay nhẹ nhàng đi chăng nữa, bất kể cô giáo nào ăn mặc phong cách tây một chút là lão ta lại nhất định phải đồi phong bại tục(*), mắt không ra mắt, mũi miệng không ra mũi miệng….”
[Chú thích: (*) Đồi phong bại tục: Tránh bất cứ thứ gì thô tục, đồi bại, đầy bạo động hay hình ảnh sách báo khiêu dâm trong bất cứ hình thức nào.]
“Lão ta vừa nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp như vậy nên mới thế, dù sao cô cũng đừng bận tâm hay để ý đến lão ta nữa là được.”
Vừa dứt lời, Trương Diễm Lệ nhìn Tần Thi với vẻ hâm mộ, nói: “Tóc của cô rất là mượt đó nha, không hề khô rối chút nào, quần áo cô mặc trên người cũng đẹp mắt nữa, tôi đã sớm được nghe qua danh tiếng của cô rồi, vừa nấu ăn ngon lại còn biết làm đẹp nữa chứ, thật đúng là ghen tỵ quá mà!”
“Cám ơn cô đã nhắc nhở cũng như là dành lời khen ‘có cánh’ cho tôi…” Tần Thi cười tủm tỉm đáp lại cô ấy.
Trong mắt Trương Diễm Lệ từ trước đến nay chỉ có hai kiểu, một là hâm mộ, hai là yêu thích, không có định nghĩa nào khác có thể chen vào, Tần Thi có thể dễ dàng cảm nhận được điều này.
Trương Diễm Lệ nghe Tần Thi nói vậy thì thích thú nở nụ cười, cô tiến lại gần Tần Thi rồi nghiêng đầu, ghé vào tai cô mà nhỏ giọng nói: “Cô có thể giúp tôi may một chiếc váy đẹp như vậy được không?”
Dứt lời, cô ấy liền duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ qua lại giữa không trung, sau đó lập tức rút tay lại.
Tần Thi lập tức hiểu rõ ý của cô ấy, cô cười nhạt rồi gật đầu, nói: “Cô thích kiểu dáng nào cứ nói, đến lúc đó đưa vải cho tôi may là được.”
Vốn dĩ Tần Thi đã có ý định may quần áo để kiếm thêm thu nhập, nhưng cô không ngờ rằng việc lại đến một cách đột ngột và nhanh chóng như vậy.
Tuy đã hai năm kể từ ngày cải cách mở cửa, nhưng người dân ở rất nhiều nơi vẫn chưa dám mạo hiểm để kinh doanh.Sợ rằng phía bên trên lại thay đổi chính sách một lần nữa, bây giờ mà kinh doanh lỡ như bị bắt lại thì phải làm sao?
Đại viện trong quân khu cũng không có người nào kinh doanh, nhưng huyện kế bên lại có người bày bán, lúc Tần Thi đi Cung Tiêu Xã thì bắt gặp người bán rau, có người bán trái cây, thậm chí còn có sạp quà ăn vặt.
Đại viện trong quân khu không ai làm ăn, đoán chừng khi nhìn thấy như vậy sẽ rất chướng mắt.
Dù sao thì hiện tại, quân nhân và công nhân vẫn là thành phần được người ta coi trọng nhất, từ thương nhân cho đến sĩ nông công thương… từ xưa vẫn thường vi mạt(*), đến bây giờ cũng vẫn là như vậy.
Cho dù cải cách đã được mở ra, nhưng vẫn có một số người cảm thấy chướng mắt với những người làm buôn bán, mãi đến sau này có nhiều người phất lên rất nhanh, không còn nghèo khổ như trước nữa, lúc này công nhân bị sa thải, kinh doanh mới bắt đầu mọc lên nhiều hơn.
Người khác sợ thì cứ sợ đi, riêng cô thì lại không sợ, hiện tại chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, vậy thì việc gì mà phải sợ chứ?
Sau khi khai giảng, cô cố ý mặc quần áo mình mới tự tay may, chủ yếu là để quảng cáo, căn bản là cô muốn kiếm thêm tiền.
“Tôi muốn kiểu dáng giống hệt như cái của cô vậy.” Trương Diễm Lệ nhìn chằm chằm vào chiếc váy của Tần Thi, miệng vẫn hỏi: “Nhưng mà… còn kiểu dáng nào khác hay không?”
Tần Thi gật đầu: “Đương nhiên là còn rồi.”
Đời trước cô rất thích váy vóc lụa là, cô đều đã thử qua đủ loại phong cách và kiểu dáng, cho dù chưa từng may chúng thử lần nào, nhưng đại khái về kiểu dáng thì cô vẫn biết rõ, chỉ cần cân nhắc một chút là cô cũng có thể may được gần giống vậy.
Trang phục mà Tần Thi đang mặc ngay lúc này chính là một chiếc váy dài màu xanh nước biển, chiều dài thì trên mắt cá chân một chút.
Tuy rằng kiểu dáng nhìn cũng đơn giản, mộc mạc và cũng không cầu kỳ cho lắm, nhưng chiếc váy này thực chất là đã được thiết kế gần như toàn bộ.
Làn váy hơi xếp ly, khi dạo bước đi, ở phía mép váy được thêu mấy đoá hoa cúc nhỏ sẽ dần được lộ ra, đong đưa theo chiều góc váy.
Chỉ khi Tần Thi đứng yên, đoá hoa cúc nhỏ mới lại được giấu bên trong làn váy, như thể thoắt ẩn thoắt hiện.
Váy này nhìn sơ qua thì sẽ thấy đơn giản bình thường, nhưng lại có nét đẹp không dễ diễn tả.