Trương Diễm Lệ đã thấy thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy cảm thấy chiếc váy này còn đẹp hơn nhiều so với những bộ quần áo được bán ở bên Thâm Thị kia.
“Vậy cô đưa những kiểu dáng quần áo đó cho tôi xem qua một chút với nhé, tôi sẽ chọn ra một cái.” Trương Diễm Lệ vừa nói vừa khoác tay Tần Thi, kéo cô tiếp tục đi thêm một đoạn nữa.
Tần Thi nghe cô ấy nói vậy, trong lòng thầm nghĩ quả thật đây vốn là đang tám dóc nhiều chuyện mà.
Ra khỏi trường sơ trung, Trương Diễm Lệ tạm biệt Tần Thi trong lưu luyến, tự mình đi đến văn phòng lấy đồ, còn Tần Thi vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Trường sơ trung nằm ở đằng sau trường Tiểu học, có một cửa riêng có thể ra vào, nhưng không nằm cùng hướng với nhà cô, có hơi vòng vèo một chút, Tần Thi định là sẽ đi ngang qua trường Tiểu học rồi sau đó đi trở về nhà.
Lúc Tần Thi đang nghĩ đến việc sẽ không thể nào tình cờ gặp được Lý Thiên Thiên, đúng ngay lúc này cô ta lại đang ôm một chồng sách từ trên lầu xuống.
Cô nhẹ giọng cảm thán một tiếng, thầm nghĩ trong đầu là không thể nhắc mãi một cách tuỳ tiện như thế được, nghĩ cái gì thì cái đó liền tới mà….
Nếu vậy thì cô nghĩ đến tiền, liền sẽ nhặt được tiền hay sao?
Tần Thi coi như không nhìn thấy Lý Thiên Thiên, vẻ mặt không cảm xúc, bước chân tránh né đi thật nhanh, trong đầu suy nghĩ miên man về cái khác.
Ngược lại, Lý Thiên Thiên nhìn thấy Tần Thi, thấy cô mặc một chiếc váy dài, bộ dạng hớt hải, mái tóc dài mềm mượt bay trong gió, trong lòng lập tức toát ra một luồng tà khí.
Cô ta tiến lên ngăn cản Tần Thi, cười cười chào hỏi: “Ái chà, là cô giáo Tần đây sao? Thật là trùng hợp đó.”
Tần Thi không muốn ở lại đây dây dưa với cô ta, nhưng bây giờ bị cô ta ngăn lại như vậy rồi, cô chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, bắt đầu nghĩ kế ứng phó: “Trùng hợp thật đấy!”
Lý Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Thi mà cười: “Không có lớp dạy hay sao mà cô lại ở đây? Cô giáo dạy Âm Nhạc nhàn rỗi đến vậy à?”
Tần Thi cũng giả bộ cười theo: “Đúng vậy đó, công việc của tôi rất nhẹ nhàng chứ không được giống như cô.”
Tần Thi nhìn thoáng qua một chồng tài liệu giảng dạy mà cô ta đang ôm trong lòng, nói tiếp: “Lớp Tiếng Anh mới mở, trường học đang rất coi trọng môn này, chọn vác gánh nặng trên vai vậy thật sự là vất vả cho cô rồi…”
“À phải rồi, cô dạy năm 3 đúng chứ? Bọn trẻ có vẻ ồn ào và quậy phá lắm nhỉ?” Hẳn là đang rất mâu thuẫn với môn Tiếng Anh chăng? Úi, may mắn lúc ấy còn tuyển dụng giáo viên Âm Nhạc, nếu không thì tôi sẽ đau đầu chết mất!”
Lý Thiên Thiên nghe Tần Thi nói những lời này, mém chút nữa là tức chết, sao lại có loại người đáng ghét như thế chứ? Chắc là đang cố ý chọc tức cô ta đây mà!
Nhưng Lý Thiên Thiên lại không nhìn ra nét mặt của Tần Thi có gì không đúng, nhìn ánh mắt của cô rất chân thành tha thiết, hoàn toàn giống như cô ta đang tự mình suy đoán vậy.
Thế nên Lý Thiên Thiên chỉ có thể “phụt” cười ha ha ha, không cam lòng chịu yếu thế, nói: “Cũng không phải là chuyện gì to tát, đối với tôi mà nói thì vẫn nhẹ nhàng lắm, tôi hoàn toàn có thể thu phục được!”
Tần Thi cười, đáp trả một cách thật tình: “Cô quả thật là rất lợi hại.”
Bọn nhỏ chưa từng được tiếp xúc qua môn Tiếng Anh, ấy vậy mà lại phải bắt đầu học Tiếng Anh, tình thế mâu thuẫn kia….
Tần Thi không cần nghĩ cũng biết, trong mười đứa thì sẽ có chín đứa đều không muốn học.
Hơn nữa, trường học còn rất coi trọng việc học Tiếng Anh, nếu như Lý Thiên Thiên dạy không tốt thì….
Thôi kệ, cô cứ tiếp tục giả vờ đi, tha hồ mà giả vờ, dù sao cô cũng không cần phải mệt mỏi hay nhọc lòng về chuyện này.
Tần Thi: “Vậy cô làm việc tiếp đi, tôi xin phép đi về trước, hôm nay lão đại đi học, tôi phải về nhà nấu đồ ăn ngon cho nó, tôi đi trước đây, tạm biệt cô.”
Nét tươi cười trên mặt Lý Thiên Thiên thoáng chốc liền cứng đờ lại, nhẹ giọng nói: “À ừ, tạm biệt.”
Tần Thi nhẹ nhàng cười với cô ta, quay người ung dung bước đi.
Một hai phải đi lên đụng mặt cô cho bằng được, vậy thì đừng trách cô tàn nhẫn!
Lý Thiên Thiên nhìn theo bóng dáng rời đi của Tần Thi, tức đến nghiến răng nghiến lợi, vành mắt bắt đầu có chút ửng đỏ…
“Đắc ý cái quái gì chứ!”
Nha đầu nông thôn không biết từ đâu nhảy ra, cướp cả nam chính của cô ta, bây giờ còn ở đây mà hăng hái ư? Chẳng phải là tự đọc sách mấy năm để học Tiếng Anh hay sao? Thật đúng là phách lối mà!
Trong mắt Lý Thiên Thiên loé lên một tia ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Thi.
Chờ đến khi cốt truyện bắt đầu, Lục Trạch Thiên cũng sẽ giống như người khác, vội vàng chạy đến để gặp gỡ cô ta, đến lúc đó….
Hừm! Kết hôn ư? Vẫn phải nhường lại cho cô ta mà thôi!