Nhưng sự ngưỡng mộ ấy chỉ là thoáng qua, không mang theo chút ác ý nào. Giáo sư Vương khi thu nhận môn sinh, phẩm đức luôn được đặt lên hàng đầu. Trong số các đệ tử của lão, không ít người là đối thủ cạnh tranh tốt, mối quan hệ với Khương Linh cũng không hề tệ.
Bởi vậy, khi biết được nàng cự tuyệt tư cách tiến tu, mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Vô số người trong lòng thầm than, rốt cuộc vẫn còn quá trẻ người non dạ, không biết nắm lấy cơ hội tốt như vậy.
Đừng nói đến đám bác sĩ kia, Vương Phục Nhân cũng có chút tiếc thay cho đồ đệ. Song nếu là quyết định của Khương Linh, lão cũng không thể cưỡng cầu. Hơn nữa Khương Linh còn trẻ, bỏ lỡ lần này, về sau biết đâu còn có cơ hội khác.
Tác giả có lời muốn nói: Các vị đạo hữu hẳn là đã đoán ra vì sao nữ chủ cự tuyệt đi rồi.
43, Quá Yêu Thời Đại
Khi đem những tư liệu xuất ngoại mà giáo sư Vương đã đưa trước đó trả lại, Khương Linh đã có một phen đàm thoại riêng với lão sư, nàng bày tỏ ý kiến sau khi đã suy nghĩ thấu đáo:
“Lão sư, ta cảm thấy hiện tại không phải thời cơ thích hợp để đưa người mới xuất ngoại.”
Giáo sư Vương tuy là bậc Đại Ngưu có tầm ảnh hưởng lớn trong giới y học nước nhà, nhưng nói thật, lại không mẫn cảm với chính trị thời cuộc. Bất quá đối với môn sinh đắc ý của mình, giáo sư Vương tính tình vẫn luôn ôn hòa, không hề coi khinh ý tưởng của nàng vì nàng còn trẻ, mà hỏi: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Ta cảm giác quốc nội có chút bất ổn……”
Khương Linh cũng không che giấu suy nghĩ của mình. Dẫu không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nàng vẫn có thể nhạy bén nhận thấy được cảm giác mưa gió sắp đến.
Giáo sư Vương có chút may mắn khi Khương Linh nói những lời này với lão là lúc đã đóng cửa phòng. Những lời này, dù chỉ là suy đoán mà truyền ra ngoài cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Mà lão cũng không thể không thừa nhận, phỏng đoán của Khương Linh thật sự có khả năng. Giáo sư Vương không khỏi cười khổ một hồi.
Ý niệm đầu tiên của giáo sư Vương vẫn là nhắc nhở học sinh: “Lời này, về sau không được nói với người khác.”
Đến nỗi lời khuyên can của Khương Linh, giáo sư Vương trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là thở dài: “Ta vẫn là đề cử một người xuất ngoại đi.”
Trong ánh đèn bàn màu cam vàng không mấy sáng sủa, giáo sư Vương buồn bã nói: “Cơ hội này rất khó có được, có lẽ sang năm còn sẽ có, về sau còn sẽ có, nhưng chúng ta…… chỉ có thể tranh thủ từng giờ từng phút.”
Khương Linh cũng không ngoài dự liệu về quyết định này của giáo sư Vương, nhưng đây đồng dạng là quyết định của giáo sư Vương.
Đôi khi cất giấu đồ vật nhỏ một chút, có lẽ sẽ sống nhẹ nhàng hơn. Sau khi Trình Phồn Nam khổ tâm khuyên nhủ, cùng với việc hắn có thể vì Du Tâm Lam mà gãy chân chứng minh, cha mẹ Du gia vẫn là vì hạnh phúc của con gái, đồng ý cùng ra nước ngoài.
Lúc sắp đi, Trình Phồn Nam cùng Du Tâm Lam còn riêng một hồi đến tạ ơn bác sĩ Khương. Nói thật, bác sĩ Khương thật sự là ân nhân của bọn họ, đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Khương Linh nói cũng rất ngắn gọn: “Chúc các ngươi hạnh phúc.”
Mà sau khi bọn họ lên thuyền rời đi, Khương Linh đang làm việc trong bệnh viện cũng nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Nhiệm vụ: Trợ giúp hữu tình nhân chung thành quyến thuộc, không hề bỏ lỡ. Đã hoàn thành.”
9526 còn chưa kịp vì hoàn thành nhiệm vụ mà cảm thấy vui sướng, ngược lại mạc danh nôn nóng lo lắng: “Ký chủ, ta có điểm hoảng.”
Khương Linh khẽ cười: “Có ta ở đây, ngươi sợ gì.”
“May mắn có ký chủ ở.” Được an ủi, 9526 sau hai phút, ý thức được có gì đó không thích hợp.
Rõ ràng đã nói muốn trở thành ngoại quải của ký chủ, sao cuối cùng lại biến thành ký chủ đến an ủi nó? 9526 cắn khăn tay nhỏ trong lòng, anh anh nói.
Khương Linh như cũ như thường làm việc trong bệnh viện, mỗi ngày nghiêm túc hoàn thành giải phẫu, trừ bỏ hôm ấy nói chuyện với giáo sư Vương, không làm thêm chuyện gì khác.
Mà giáo sư Vương bên kia cũng rất nhanh quyết định người được chọn để đề cử xuất ngoại tiến tu, là một vị học trưởng tốt nghiệp sớm hơn Khương Linh ba năm, năng lực làm việc cũng rất mạnh, biểu hiện nghiêm túc cần cù và thật thà. Thủ tục xuất ngoại làm rất nhanh.
Khương Linh cũng bởi vì biểu hiện ưu dị trong nửa năm qua, được chuyển chính thức trước thời hạn.
Khương Linh cảm tạ đồng nghiệp còn có tiền bối chúc mừng. Lão sư cùng sư mẫu còn ở trong nhà chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho nàng. Họ đều biết Khương Linh là cô nhi, không có người thân. Thê tử của giáo sư Vương cũng là học y, bất quá mấy năm nay chuyên tâm dạy học trong trường, rất ít lên bàn mổ.
Đối với Khương Linh cũng tựa như đối với chính con gái mình vậy.
Khương Linh sờ sờ nhãn bác sĩ trên áo blouse trắng, trêu đùa với 9526: “Tổng cảm giác chức bác sĩ này làm không được lâu.”
Đại khái là Khương Linh tự mình lập flag, bác sĩ chính thức làm chưa đến một tháng, biến cố liền bắt đầu.
Bệnh viện là đơn vị cơ sở công cộng, vốn sẽ không chịu ảnh hưởng sâu sắc, nhưng giáo sư Vương lại gặp chuyện, bởi vì đã đề cử vị học sinh kia ra nước ngoài, lại bởi vì quan hệ của hắn ở nước ngoài, bị cho là có cấu kết với thế lực nước ngoài.
Trong một đêm, giáo sư Vương được người tôn kính liền thành tù nhân dưới bậc thang, tài sản phòng ở đều bị niêm phong, còn bị không ngừng thẩm vấn, cùng vị học sinh kia còn có liên hệ gì, thế lực nước ngoài an bài lão làm cái gì.
Tuy rằng từ lời Khương Linh, giáo sư Vương có một tia chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ sẽ đáng sợ như vậy, đặc biệt là còn có lão thê của lão đi theo bị liên lụy.
Cuối cùng giáo sư Vương vẫn là ra được, là Khương Linh đưa lão ra, dùng một phong thư đoạn tuyệt quan hệ sư sinh.
Khương Linh nếu đã dự đoán được loại khả năng này, sẽ không không có chuẩn bị. Trước khi vị sư huynh kia xuất ngoại, nàng đã dùng biện pháp khiến vị sư huynh kia viết xuống phần thư đoạn tuyệt quan hệ sư sinh này, vì chính là để phòng vạn nhất.
Kỳ thật kết quả tốt nhất, là vị sư huynh kia về nước, kia giáo sư Vương có giao dịch với thế lực nước ngoài cũng liền không thành lập, nhưng hiển nhiên điều này sẽ không xảy ra. Ngay cả rất nhiều bằng hữu của giáo sư Vương sau khi lão xảy ra chuyện, liền sợ còn không kịp, không ném đá xuống giếng đã là nhẹ.
Dù đã thấy nhiều thế sự, giáo sư Vương vẫn là nhịn không được hiện lên một tia bi thương.
Đó cũng là một vị học sinh lão rất coi trọng, nếu không đã không chọn hắn sau khi Khương Linh từ bỏ cơ hội xuất ngoại.
Giáo sư Vương thu thập tâm tình, đối với Khương Linh nói: “Tiểu Khương, con không cần lo cho ta, nếu bị ta liên lụy thì không tốt.”
Kỳ thật mặc dù phủi sạch quan hệ với vị học sinh kia, riêng việc giáo sư Vương cùng sư mẫu đã từng đọc sách, thời trẻ ra nước ngoài, liền không thể bình an, đều là phải bị hạ phóng.