Khương Linh khẽ lắc đầu, đáp: "Lão sư, mọi sự ta đã an bài thỏa đáng."
Việc hạ phóng là khó tránh, song đến nơi nào, chịu sự quản lý của ai, lại có sự khác biệt lớn. Khương Linh vì Vương giáo sư cùng sư mẫu đã an bài một nông trường ở vùng ngoại thành kinh đô. Người phụ trách nơi đó năm xưa từng chịu ân huệ của nàng. Những điều này nàng đều đã lo liệu chu toàn, còn tận dụng cả những nhân mạch dưới tầng đáy mà nàng có được.
Ít ra, Vương giáo sư cùng sư mẫu sẽ không phải chịu quá nhiều khổ sở.
"Vậy còn con, Tiểu Linh?" Vương sư mẫu lo lắng hỏi han. Người ta thường nói, hoạn nạn mới thấy chân tình. Việc có thể thu Khương Linh làm học sinh là vận may của phu quân. Thân phận của bọn họ hiện giờ, không liên lụy đến Khương Linh đã là tốt lắm rồi, đừng nói chi là có thể giúp đỡ nàng.
"Lão sư, sư mẫu, hai vị không cần lo lắng cho con. Có lẽ con cũng sẽ không ở lại kinh đô này nữa."
Khương Linh kỳ thực tương đối an toàn. Nàng rời khỏi trường đại học từ sớm, chỉ là một đại phu. Ngoài việc là học sinh của Vương giáo sư, lại ra tay tương trợ, thì nàng là liệt sĩ gia quyến, lại là cô nhi. Cuộc sống đọc sách, học hành đều do chính phủ trợ cấp. Thân phận thanh bạch không thể thanh bạch hơn. Ngoài việc là môn sinh của Vương giáo sư ra, cơ hồ không có gì đáng để chỉ trích. Bởi vậy cũng sẽ không quá làm khó nàng, cũng không có tiền đồ gì đáng nói mà thôi.
Kỳ thực đối với Khương Linh mà nói, dẫu không xuất ngoại, trốn vào núi sâu rừng già cũng có thể sống tốt. Nhưng chỉ lo cho thân mình thì có ý nghĩa gì đâu? Tỉ như Vương giáo sư, nàng không thể vì an toàn mà đối với vị lão sư đã chân tình đãi nàng mà bỏ mặc được.
Chẳng bao lâu sau, Vương giáo sư cùng sư mẫu đã được an bài đến nông trường mà Khương Linh đã nói. Còn ở nơi đó gặp được một vài người quen. Những người này trước đây đều là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng, không hề tiếc rẻ mà ban cho Khương Linh, tiểu bối này, những lời chỉ đạo, trợ giúp. Khương Linh cũng có thể được phép làm một vài việc.
Khương Linh cũng lén đến nông trường thăm nom bọn họ, ngoài ra còn để lại phiếu gạo cùng tiền bạc.
Gia sản Vương giáo sư không bị đập phá thì cũng bị cướp đoạt. Trừ bộ quần áo trên người lúc bị bắt giam, thì chẳng còn gì mang theo. Khương Linh ở bệnh viện này hơn một năm qua, rất ít khi tiêu dùng gì, nên đã tồn được không ít tiền cùng các loại phiếu gạo.
Nàng cũng phần lớn để lại cho Vương giáo sư cùng sư mẫu. Nàng ở nơi nào cũng có thể sống tốt, cũng không cần đến những thứ này.
Bệnh viện cấp điều lệnh cũng ban xuống, là đến trạm y tế Liễu Thụ thôn, huyện Thanh Sơn, tỉnh Hoa Bắc, xuống nông thôn chi viện công cuộc xây dựng y tế nông thôn.
Khương Linh xoa cằm, suy tư nói: "Đây là tiết tấu phải làm sơn thôn đại phu sao."
9526: "..." Mạc danh một chút cảm giác bị sung quân hạ phóng cũng không có.
Kỳ thực hiện tại bệnh viện cũng không an bình. Khắp nơi đều mang một bầu không khí áp lực, khẩn trương. Không chỉ có Vương giáo sư, mà còn có rất nhiều những người có địa vị cao hơn như quốc giáo thư, chuyên gia, giáo thụ bị hạ phóng đến nông trường lao động cải tạo. Ngay cả viện trưởng cũng không biết đã đi nơi nào. Bệnh viện rắn mất đầu, nhân tâm hoảng sợ, không dám nói nhiều một câu, làm thừa một việc.
Người thông báo cho Khương Linh là một vị hộ sĩ thường ngày quen biết. Nàng nói cho Khương Linh, xe mà Khương Linh đi sẽ cùng với đội thanh niên trí thức cùng đi cắm trại.
Thanh niên trí thức là có từ trước khi Khương Linh vào đại học. Mỗi năm đều có không ít thanh niên trí thức đến các vùng nông thôn trên cả nước cắm trại.
Khương Linh cảm tạ vị hộ sĩ tốt bụng đã nhắc nhở, thu thập một ít hành lý, rồi đúng hẹn lên chuyến xe lửa kia. Thanh niên trí thức tổng cộng sáu người, hai nữ bốn nam, đều rất trẻ, phần lớn mặc lục quân trang, toát ra sức sống thanh xuân. Vé xe của Khương Linh vẫn là được xếp cùng chỗ với họ. Sau khi để hành lý không nhiều lắm xong, nàng liền ngồi xuống.
Thanh niên trí thức từ kinh đô đi ra, cơ bản của cải cũng sẽ không quá kém, hơn nữa tuổi tác lại gần nhau, chỉ chốc lát sau liền ríu rít mở lời, rồi lần lượt giới thiệu về mình. Trong đó một cô nương tết hai bím tóc, má đỏ phừng phừng, lưng lại thẳng tắp chủ động đứng lên, "Ta tên là Thẩm Anh, anh hùng anh. Muốn đến Liễu Thụ thôn, huyện Thanh Sơn."
"Ta là Trần Niệm Hoa, đến đại đội Hòe Thụ thôn, huyện Thanh Sơn."
"Ta tên Mạnh Hiểu Nguyệt. Ta cũng đến Liễu Thụ thôn, huyện Thanh Sơn."
...
Cuối cùng một vòng xuống, mấy thanh niên trí thức đều nhìn về phía Khương Linh. Mua vé ngồi là liền nhau, hơn nữa tuổi trẻ tương tự với họ, nên họ cũng cho rằng Khương Linh cũng là thanh niên trí thức.
Khương Linh buông cuốn hồng thư quý duy nhất có thể xem trước mắt xuống, chậm rì rì nói: "Khương Linh, một đại phu, đến Liễu Thụ thôn, huyện Thanh Sơn."
Đại phu? Nghe thấy câu trả lời này, những người khác đều kinh ngạc, hóa ra không phải thanh niên trí thức cùng họ xuống nông thôn sao.
Tiểu cô nương tên Mạnh Hiểu Nguyệt kinh ngạc nói: "Trẻ như vậy?"
Mấy người cũng sôi nổi đồng cảm, cảm giác tuổi cũng không sai biệt lắm với họ, mà đã là đại phu rồi, chẳng lẽ người này học đều là nhảy lớp sao.
Bọn họ thật đúng là đoán đúng rồi. Khương Linh ở đại học trực tiếp nhảy mấy cấp, một năm rưỡi đã lấy được bằng tốt nghiệp của đại học y khoa kinh đô với kỷ lục nhanh nhất từ trước đến nay.
Thẩm Anh là người đầu tiên tò mò hỏi: "Vậy trước đây cô công tác ở bệnh viện nào?"
Khương Linh cũng không biểu hiện ra vẻ lạnh nhạt, không hòa đồng, chỉ là trả lời tương đối ngắn gọn: "Bệnh viện Thủ Đô."
Mọi người càng kinh ngạc hơn. Đó chính là bệnh viện hàng đầu cả nước a.
Bất quá, từ bệnh viện lớn như vậy bị điều đến vùng đất hoang nghèo nàn như Liễu Thụ thôn, huyện Thanh Sơn này, chẳng lẽ là phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì, hoặc là bối cảnh thành phần có vấn đề lớn sao? Có vài người nghĩ nhiều liền theo bản năng cách Khương Linh ra một chút.
Đối với sự lãnh đạm của họ, Khương Linh cũng không để ý, ngược lại mừng rỡ tự tại.
Tuy rằng trên xe giải trí rất ít, chỉ có một quyển hồng thư quý để xem, Khương Linh lặng lẽ thở dài.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo chuyển thành cuộc sống nông thôn nhẹ nhàng nha.
44, Quá yêu thời đại
Ngồi gần hai mươi mấy tiếng đồng hồ xe lửa, cuối cùng cũng đến huyện Thanh Sơn mà điều lệnh đã nói.
Đám thanh niên trí thức, đừng nói là mấy cô nương, mà ngay cả mấy đại nam nhân cao to vạm vỡ cũng cảm thấy cả người đau nhức.
"Xa như vậy a." Mạnh Tiểu Nguyệt ôm cánh tay vẻ mặt khổ sở, vẫn mang theo vẻ lòng còn sợ hãi, còn chưa khôi phục lại từ con đường xe lửa dài như vậy.
Thẩm Anh thì ý chí chiến đấu sục sôi, còn cổ vũ những người bên cạnh, phát huy tinh thần gian khổ phấn đấu.
So sánh mà nói, Khương Linh dường như chỉ là đọc sách, ngủ một giấc, chẳng có gì mệt mỏi, thoải mái xách hành lý xuống xe, trông thật khiến người hâm mộ.