Lê Mạt đang định đi vo gạo đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo trong phòng, nàng hoảng sợ ném cả đồ trong tay chạy nhanh về phòng.
Trong phòng chính, Tiểu Bảo ngồi trên mặt đất khóc rất thương tâm.
Đứng bên cạnh, một người phụ nữ và hai đứa trẻ đang lật giở những thứ nàng vừa mua về.
Nhìn thấy Lê Mạt, hai đứa trẻ liếc mắt nhìn mẹ, thấy mẹ nó không nói gì lại tiếp tục quay lại, trên tay còn cầm bánh hoa mai đang ăn.
Mà người phụ nữ kia, ánh mắt lóe lên, mỉm cười giả lả: “Yo, đây là nàng dâu mà Đại Sơn mua về hả.”
Tiểu Bảo thấy Lê Mạt đến, ủy khuất trong mắt bộc phát, tiếng khóc càng to hơn, xòe tay ra nói: “Dì Mạt, thẩm nương đánh Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đau.”
Trái tim Lê Mạt bị siết chặt lại, bước lên phía trước ôm Tiểu Bảo vào lòng, nhìn má nó, quả nhiên có vết ngón tay đỏ chói in hằn trên gò má nhỏ nhỏ gầy gò khiến người ta không đành lòng nhìn.
Ánh mắt nàng trầm xuống, nhìn thẳng vào người phụ nữ kia, giọng điệu kìm nén sự tức giận: “Là ngươi đánh bé con nhà ta?”
Người phụ nữ này chính là đại tẩu Vương Thúy Hoa của Tống Đại Sơn, ả cười ha hả, ngoài miệng không để ý nói: “Cái gì mà đánh trẻ con, chính là bọn trẻ chơi với nhau không cẩn thận nên vậy.”
Lê Mạt tức giận cười, trẻ con đánh nhau? Không cẩn thận?
Đơn giản chính là trợn mắt nói dối.
Lê Mạt quát hỏi: “Ha! Ta lại không biết cái tát của trẻ con lại to như vậy, là bàn tay của đứa bé nào đánh vậy?”
Vương Thúy Hoa không ngờ cái móng rẻ tiền mà Tống Đại Sơn mua về thế mà lại không cho ả mặt mũi, dám mắng thẳng mặt ả như vậy, lập tức gào to: “Được lắm, bao năm nay không ai lo cho Tiểu Bảo, chính là ta một tay phân một tay nước tiểu nuôi nó lớn, bây giờ ngươi mới vào cửa được vài hôm liền tới trước mặt chọc tức ta, mệnh của ta sao lại khổ thế này.”
Nói xong ả còn vuốt vuốt ngực, ra vẻ đau đớn khổ sở.
Lê Mạt thật sự được mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như vậy.
Lúc này Lê Mạt có thể hoàn toàn khẳng định, thẩm nương này của Tiểu Bảo là một người đàn bà đanh đá không nói đạo lý, đối với loại người như vậy, nói đạo lý với họ cũng vô dụng, thế nên nàng cũng không thèm khách khí với ả, chỉ vào hai đứa nhóc đang ăn bánh dính đầy trên mặt nói: “Không ai mời tự lấy ăn, đó gọi là ăn trộm. Người đưa con đến nhà ta trộm đồ, còn đánh trẻ con nhà ta, không biết xấu hổ dám nói ta chọc giận ngươi? Ta ngược lại muốn để người khác phân xử một chút, xem xem chuyện hôm nay rút cuộc là ai sai.” Nói xong lập tức bế Tiểu Bảo chạy ra ngoài sân gọi người.
Trong lòng Vương Thúy Hoa lộp bộp, thầm nói không hay, không thể để mọi người đều biết những chuyện ả vừa nháo ra, bằng không đến khi đó không còn chỗ giấu mặt, Thiện ca nhi của ả còn phải thi tú tài, danh tiếng rất quan trọng.
Vương Thúy Hoa hốt hoảng chạy theo kéo cánh tay Lê Mạt, giọng điệu cũng thay đổi: “Ai nha, đệ muội, đều là người một nhà, đâu cần để người ngoài xem truyện cười.” Vừa nói vừa lôi kéo Lê Mạt.
Lê Mạt đang ôm Tiểu Bảo, thân thể lại gầy yếu, nào phải là đối thủ của Vương Thúy Hoa cao lớn thô kệch, bị ả lôi kéo loạng choạng, đúng lúc lùi vào cửa, chân vấp phải bậu cửa ngã ra đằng sau.
Trái tim Lê Mạt như muốn nhảy ra ngoài, không kịp suy nghĩ gì, chỉ ôm chặt bảo vệ Tiểu Bảo vào lòng, nhắm chặt mắt lại.
Nhưng giây tiếp theo, nàng không thấy bị đau như đã nghĩ, cơ thể rơi vào một lồng ngực rộng lớn.
Lê Mạt mở mắt, nàng thấy Tống Đại Sơn đang hoảng sợ nhìn mình và Tiểu Bảo.
Lê Mạt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhìn Tiểu Bảo trong lòng mình, may mà đứa bé đang nằm vùi đầu vào ngực nàng nên không bị dọa sợ.
Tống Đại Sơn đỡ Lê Mạt đứng dậy, giật tay nàng ra khỏi Vương Thúy Hoa, ánh mắt hung dữ hỏi ả: “Ngươi đang làm cái gì?”
Vương Thúy Hoa bị ánh mắt của hắn dọa run lẩy bẩy, vô thức lùi về sau một bước.
Vừa lùi lại, ả đột nhiên nhận ra mình quá nhát gan, nhớ đến mình là chị dâu của hắn, ả lấy lại can đảm, lập tức bước lên ngẩng cao đầu nói: “Ta chính là muốn đệ muội đừng có mang việc trong nhà truyền ra khắp nơi, ra ngoài đánh mất thể diện, thế nào, không được sao?”
Lê Mạt ha một tiếng, giọng nói không giấu nổi giễu cợt: “Đánh mất thể hiện? Cũng không phải ta lục lọi đồ của người khác, cũng không đến nhà người ta đánh trẻ con, ta mất mặt gì chứ!”