Lời nói ra khiến Vương Thúy Hoa đỏ bừng mặt, lập tức một tay chống eo, một tay chỉ vào Lê Mạt mắng: “Ngươi là cái thá gì, chẳng qua chỉ là cái móng rẻ tiền bị mua về, còn dám nói chuyện cùng ta!” Nói xong liền quay người về phía Tống Đại Sơn: “Ngươi mấy năm nay không có nhà, nếu không phải ta nuôi Tiểu Bảo, nó có thể sống được không? Bây giờ trở về lại xúi giục vợ mình sỉ nhục ta? Ngươi tự hỏi lương tâm đi!”
Tống Đại Sơn không để ý lời ả nói, sắc mặt vẫn lạnh băng: “Đại tẩu, Tiểu Bảo ở nhà tẩu trải qua ngày tháng ra sao tẩu rõ nhất, ta cũng đưa các ngươi tám lượng bạc, số tiền này lớn hơn rất nhiều so với tiền nuôi Tiểu Bảo.”
Vương Thúy Hoa trong lòng đương nhiên biết rõ, nhưng ngoài miệng không chịu nhận thua: “Ta nuôi lớn Tiểu Bảo, mấy lạng bạc đó liệu báo đáp được ân tình lớn như vậy không?” Nói xong liền ngồi xuống đất, vỗ đầu gối gào khóc: “Sao mệnh ta lại khổ thế này, trong nhà khó khăn, ta thắt lưng buộc bụng nuôi lớn con trai của đệ đệ, kết quả chỉ đưa mấy lượng bạc đòi tống cổ chúng ta, nhà mình thì ăn ngon uống say, không thèm quan tâm đến đại ca đại tẩu chúng ta mệnh khổ~” Vừa khóc vừa liếc đồ để trên bàn, đánh mắt sai khiến hai đứa con đứng bên cạnh.
Hai đứa trẻ lập tức nhét hết bánh ngọt và màn thầu bánh bao trên bàn vào lòng mình.
Lê Mạt hét to: “Các ngươi làm gì đấy! Để xuống!”
Hai đứa trẻ căn bản không sợ Lê Mạt, một đứa còn lườm nàng mà hùng hồn nói: “Mạng của Tống Tiểu Bảo là do nhà ta ban cho, tất cả đồ của nhà ngươi đều là của nhà ta.”
Lê Mạt bị lời nói của đứa trẻ làm cho tức giận, tiến lên một bước: “Các ngươi bỏ xuống! Đó là của Tiểu Bảo.”
Thấy Lê Mạt định ngăn con của ả lấy đồ, Vương Thúy Hoa đảo mắt một cái, lập tức nằm ra đất vừa lăn lộn vừa gào khóc: “Ai yo, làm thẩm nương mà chút đồ ăn cũng không nỡ cho cháu, còn muốn đánh nó nữa~”
Lê Mạt tức đến không nói nên lời, người lớn vô lại, trẻ con cũng lưu manh, đây rút cuộc là người nhà kiểu gì vậy.
Lúc này, Tống Đại Sơn kéo Lê Mạt lại, lắc đầu, cho nàng một ánh mắt an ủi.
Giây tiếp theo, hắn bước lên phía trước, xách Vương Thúy Hoa từ trên đất lên, kéo ả về phía cổng lớn.
Vương Thúy Hoa có to khỏe cũng không có sức lực như Tống Đại Sơn, bị hắn kéo đi, ra sức quẫy đạp phía sau, miệng vẫn không ngừng chửi rủa dữ dội, nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân của Tống Đại Sơn, lập tức bị kéo ra cổng ném một phát ra ngoài.
Hai đứa trẻ nhìn thấy Vương Thúy Hoa bị ném ra, cũng hoảng sợ chạy tót ra ngoài.
Vương Thúy Hoa bị ném ra ngoài cổng, động tĩnh không nhỏ, hàng xóm xung quanh đều chạy ra xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ ả.
Lúc này Vương Thúy Hoa khóc nước mắt nước mũi sướt mướt: “Mọi người đến mà xem! Tiểu thúc đánh chị dâu! Các người phân xử cho ta với~”
Lê Mạt vừa rồi bị hành động của Tống Đại Sơn làm cho sững sờ, lúc này nàng mới phản ứng lại, vội vàng bế Tiểu Bảo chạy ra cổng.
Sợ mọi người sẽ bị lời nói của Vương Thúy Hoa che mắt, Lê Mạt âm thầm nhéo đùi một cái, lập tức mắt đỏ hoe.
Lê Mạt nhìn Vương Thúy Hoa, hơi nhíu mày, vẻ mặt sầu khổ: “Đại tẩu, không phải chúng ta không muốn cho các cháu ăn, những tẩu không hỏi đã tự tiện lấy, Tiểu Bảo ngăn lại, tẩu còn đánh nó, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, tẩu nỡ lòng nào xuống tay như thế?”
Mọi người nghe xong đều nhìn về phía Tiểu Bảo đang nằm trong lòng Lê Mạt, bé con khóc đến sưng cả mắt, trên má còn in rõ một vết tay, nửa bên mặt cũng sưng lên, trông cực kỳ đáng thương.
Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bảo như vậy, lại nghĩ đến đức hạnh hàng ngày của Vương Thúy Hoa, mọi người đều tin lời Lê Mạt, lập tức có người mắng: “Vương Thúy Hoa, Tiểu Bảo trước kia ở nhà ngươi bị ngươi đánh, bây giờ còn chạy đến nhà họ đánh nó, sao ngươi lại ác độc như vậy!”
“Đúng thế, đến nhà người ta cướp đồ, lại còn đánh trẻ con, thật mất mặt.”
“Vương Thúy Hoa là kẻ luôn thích chiếm tiện nghi người khác, nếu là ta cũng đánh cho ả cút đi.”
Mọ người đều chỉ trích Vương Thúy Hoa giở trò ăn vạ, khiến ả vô cùng xấu hổ, không ngờ nàng dâu mà Tống Đại Sơn mua về lại không phải là kẻ ăn chay, lợi hại hơn kẻ trước rất nhiều.
Mắt thấy hôm nay không đòi được thứ gì tốt, ả chật vật bò dậy, kéo hai đứa con chạy trối chết.
Cho đến khi ba người Vương Thúy Hoa bỏ chạy không còn bóng dáng, mọi người mới an ủi mẹ con Lê Mạt một hồi rồi giải tán.
Lê Mạt bế Tiểu Bảo cùng Tống Đại Sơn cũng vào nhà.