Người tới sắc mặt hồng như quả đào, tư sắc vô song, một bộ váy dài màu đỏ bao phủ thân hình uyển chuyển, trông nàng giống như là Tiên tử trên chín tầng trời.
Vào lúc này, đôi mắt hạnh của nữ tử đang trợn lên, hai tròng mắt ẩn chứa tức giận, trường kiếm màu bạc trong tay sáng lấp lóe, làm người không dám nhìn thẳng.
Thực lực của nàng đã tới Đại La Kim Tiên trung kỳ, không phân cao thấp với Thông Thiên, nhưng yếu hơn Lão Tử cùng Nguyên Thủy hai cái tiểu cảnh giới.
Phía sau nàng còn đi theo một nam tử anh tuấn, thực lực của nam tử này yếu hơn nàng một bậc, chỉ mới đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Tuy rằng là như thế thì cũng không phải tiểu nhân vật cảnh giới Kim Tiên như Miêu Miểu có thể đánh đồng.
Cho nên nàng thông minh lùi về sau vài bước, trốn đến phía sau Lão Tử.
Ngẫm nghĩ cẩn thận một chút là Miêu Miểu đã biết hai người vừa tới là ai.
Cấm chế đã bị phá, bảo bối được bảo hộ ở bên trong dần dần hiển lộ ra tới, cư nhiên cũng là một gốc cây Tiên Thiên Linh Căn: Bàn Đào Thụ.
Phía trên Bàn Đào Thụ có treo mấy chục quả Bàn Đào vừa to lại vừa tròn, tỏa hương thơm, khiến cho Miêu Miểu hận không thể hái trộm một quả để ăn.
Nếu xét cẩn thận thì phẩm cấp của Bàn Đào Thụ kém hơn Hoàng Trung Lý một chút, 9000 năm nở hoa, 9000 năm kết quả, 9000 năm thành thục. Nhưng vấn đề là Bàn Đào Thụ cần 27000 năm có thể kết ra mấy chục quả, còn Hoàng Trung Lý thì cần 30000 năm mới chín, hơn nữa mỗi lần lại chỉ có 9 quả!
- Các ngươi lại là ai? Dám can đảm chiếm bảo bối của Côn Luân Sơn ta làm của riêng.
Nguyên Thủy vừa thấy người tới lại là yêu tinh hóa hình, lập tức khinh thường cười lạnh.
- Ta là Nữ Oa, đây là huynh trưởng Phục Hy, chúng ta ở tại nơi này đã lâu. Bàn Đào Thụ này là chúng ta phát hiện từ mấy vạn năm trước, sao các hạ lại nói là chiếm bảo bối làm của riêng?
Nữ Oa trợn mắt, không vui mà nhìn chằm chằm vào Tam Thanh.
Tay áo bỗng nhiên bị túm lại, Nữ Oa trừng mắt với huynh trưởng của mình:
- Làm gì?
Trên trán của Phục Hy có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn nhìn triều Tam Thanh cười làm lành nói:
- Ba vị chính là Tam Thanh đi? Xá muội không hiểu chuyện, nói năng không suy nghĩ, còn thỉnh ba vị không phiền lòng.
- Tam Thanh ư?
Nghe Phục Hy nhắc nhở, sắc mặt của Nữ Oa khẽ biến, nàng lại nhìn ba người, quả thực tu vi cao thâm, thực lực cường hãn, sẽ xuất hiện ở chỗ này không phải Tam Thanh thì còn có thể là ai?
- Cho dù bọn họ có là Tam Thanh thì như thế nào? Tam Thanh là có thể tùy tiện đoạt đồ của chúng ta hay sao?
Thông Thiên biện giải:
- Rõ ràng là hai vị chiếm hữu đồ của chúng ta! Phàm là sinh trưởng ở Côn Luân Sơn, đều là vật sở hữu của Tam Thanh chúng ta! Bàn Đào Thụ này bị hai người chiếm cứ mấy vạn năm, chúng ta không muốn hai vị bồi thường đã tận tình tận nghĩa. Hiện giờ, các vị vẫn còn muốn chiếm hữu Bàn Đào Thụ hay sao?
- Buồn cười! Tam Thanh ở tại Đông Côn Luân, chúng ta định cư ở Tây Côn Luân, luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, dựa vào cái gì nói Bàn Đào Thụ là của các ngài? Ta phi! Không nghĩ tới Tam Thanh cư nhiên là đức hạnh này, thật là làm người khinh thường!
Nữ Oa hai má đỏ bừng, phẫn nộ không thôi.
Tuy rằng tu vi của nàng cùng Phục Hy cũng không tồi, nhưng là có thể tu luyện đến cảnh giới như thế, thật đúng là không thể kể đến công lao của Bàn Đào Thụ này. Loại Bàn Đào này quá quý giá, ăn một quả là có thể cùng thiên địa đồng thọ, ngửi một hơi là tu vi có thể tăng tiến trăm năm. Nếu như mất đi, tu vi của bọn họ nhất định không thể tiến bộ nhanh như vậy.
Thông Thiên cùng Nguyên Thủy bị nàng mắng đến sắc mặt âm trầm, Thông Thiên dậm chân nói:
- Ngươi cư nhiên còn vừa ăn cướp vừa la làng?! Chiếm đoạt đồ của chúng ta còn muốn làm bẩn thanh danh chúng ta. Thật là ác độc!
Hai bên ai theo ý nấy khắc khẩu không thôi, trên trán Miêu Miểu hiện mấy vạch đen, nguyên lai đại năng cãi vã cũng giống như là tiểu hài tử vậy.
Nguyên Thủy cười lạnh nói:
- Thông Thiên, đệ nói đạo lý với những kẻ như bọn họ làm cái gì? Trực tiếp động thủ! Chỉ cần đánh chết bọn họ, bọn họ sẽ không thể kiêu ngạo nữa.
- Bình tĩnh, thỉnh mọi người đều bình tĩnh một chút, chuyện hoàn toàn không có nháo đến mức kia mà.
Phục Hy lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói:
- Muội muội, nếu không Bàn Đào Thụ này liền...
- Tuyệt đối không được!
Nữ Oa không đợi hắn nói xong liền đánh gãy, còn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Ca ca ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào vậy?
Phục Hy tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiến đến bên cạnh nàng khuyên giải:
- Muội muội, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.
Nữ Oa cắn răng:
- Vậy thì cũng không được!
Phục Hy:
- ...
Mắt thấy hai bên sắp sửa khai chiến, Miêu Miểu ngáp một cái, rốt cuộc mở miệng:
- Kỳ thật Phục Hy đại ca nói đúng, chuyện xa không có đến mức kia mà.
Phục Hy nhất thời vui vẻ, không nghĩ tới cư nhiên có người tán đồng chính mình, nhưng khi thấy chỉ là một con Tỳ Hưu cảnh giới Kim Tiên, sắc mặt lại không khỏi suy sụp.
Tam Thanh còn có thể nghe một con Tỳ Hưu nói chuyện hay sao?
Nhưng làm hắn mở rộng tầm mắt chính là Tam Thanh thật đúng là đồng thời nhìn về phía Miêu Miểu.
Liền thấy Miêu Miểu đi bước một về phía Bàn Đào Thụ, sau đó duỗi tay hái một quả Bàn Đào vừa to vừa tròn.
- Ca ca ca
Chỉ trong chốc lát, nàng đã ăn xong thịt quả, chỉ còn lại có một hột quả màu tím.
Nữ Oa suýt nữa đã rút kiếm chém nàng nhát, rốt cuộc ai cấp cho con Tỳ Hưu này lá gan, dám hái ăn Bàn Đào ở ngay trước mặt nàng? May mà bị Phục Hy túm chặt.
Khóe miệng của Nguyên Thủy cũng khẽ giật giật. Vào lúc này, hắn cũng hận không thể đấm chết Miêu Miểu.
Miêu Miểu ăn Bàn Đào, tâm tình vô cùng sảng khoái nhưng cũng không dám tiếp tục khiêu khích thần kinh của mấy người Nữ Oa nữa.
Nàng nhanh chóng ném hạt giống đào kia xuống đất.
Không ngờ hạt giống kia lại tự động biến mất, chui vào trong đất, Miêu Miểu lại không ngừng phóng xuất ra linh lực giục sinh. Sau một lát, trên mặt đất cư nhiên có một cây non cao khoảng một thước chui ra.