- Mọi người có nhìn thấy hay không? Cho dù là Tiên Thiên Linh Căn thì cũng có thể gieo trồng, như vậy không phải có hai cây Bàn Đào Thụ rồi hay sao?
Nàng vỗ vỗ bùn đất trên tay, đắc ý dào dạt nói, những người còn lại lập tức choáng váng, như vậy cũng được hay sao?
Miêu Miểu lại không có nói cho bọn họ, phẩm cấp của cây non mới sinh ra này sẽ thấp không ít, nàng suy tư, ước chừng chính là 6000 năm nở hoa, 6000 năm kết quả, 6000 năm thành thục. Dù vậy, đó cũng là một loại linh quả phi thường lợi hại, phải biết rằng Nhân Sâm Quả của Trấn Nguyên Tử đại tiên, nở hoa mới yêu cầu ba ngàn năm đâu.
Vì tiến thêm một bước thu hoạch tín nhiệm và hảo cảm của Tam Thanh, Miêu Miểu chỉ có thể thực xin lỗi Nữ Oa cùng Phục Hy.
Nàng chỉ vào Bàn Đào Thụ cao lớn nói:
- Bàn Đào Thụ này sinh trưởng ở Côn Luân Sơn, như vậy chính là tài sản của Tam Thanh, cho nên Tam Thanh thu hồi đồ của chính mình là chuyện thường tình.
Tam Thanh tức khắc vừa lòng gật đầu, sắc mặt của Nữ Oa tắc thì âm trầm đến mức có thể chảy nước.
Miêu Miểu nhanh chóng nói tiếp:
- Nhưng Nữ Oa cùng Phục Hy đạo hữu cũng có công lao, rốt cuộc Bàn Đào Thụ này là bọn họ tìm được, cho nên ta nghĩ như thế này, cây lớn để Tam Thanh mang đi, cây non sẽ để lại cho Nữ Oa cùng Phục Hy đạo hữu đi. Như vậy chỉ cần lại chờ hai, ba vạn năm nữa, cũng có thể kết ra Bàn Đào.
- Dựa vào cái gì không phải bọn họ mang đi cây non?
Nữ Oa hết giận, nhưng vẫn muốn vì tranh thủ thêm một chút ích lợi cho mình.
Miêu Miểu buông tay, đồng tình nói:
- Bởi vì hai vị đánh không lại Tam Thanh.
Nữ Oa:
- ...
- Hừ, không nghĩ tới tiểu yêu nhà ngươi còn có chút tác dụng, ta quyết định trước không đánh chết ngươi.
Nguyên Thủy bỗng nhiên cảm thấy con Hùng Miêu này thuận mắt không ít, tựa hồ cũng không phải chán ghét như vậy.
Là người duy nhất thấy rõ ý tưởng trong lòng Miêu Miểu nhưng Lão Tử cũng chỉ hơi hơi mỉm cười.
Con Hùng Miêu này, Tam Thanh muốn định rồi!
Hắc ~
Miêu Miểu vui mừng ra mặt, chuyện khó nhất là làm Nguyên Thủy đều tán thành nàng, giờ đã xong.
Chuyện nàng tiến Tam Thanh Động giống như ván đã đóng thuyền!
Vì thế, Tam Thanh làm trò, ở trước mặt của Nữ Oa cùng Phục Hy nhổ Bàn Đào Thụ cao ba trượng kia sâu đến tận gốc. Nguyên Thủy còn đưa mắt khiêu khích mấy lần, làm Nữ Oa tức giận đến ngứa răng.
- Hùng Miêu đi thôi.
Nguyên Thuỷ nói với Miêu Miểu một tiếng rồi một tay túm lấy cổ áo của nàng, hóa thành một vệt sáng màu trắng, trong nháy mắt đã biến mất ở Đông Côn Luân.
Tới Tây Côn Luân, Tam Thanh lại nhổ tận gốc Hoàng Trung Lý, cùng mang về Tam Thanh Động.
Tới cửa động phủ, Miêu Miểu mới trọng hoạch tự do, chỉ là nhìn chằm chằm vào động phủ thấp bé lại tối om kia, nàng đánh chết cũng không chịu đi vào.
- Đường đường Tam Thanh cư nhiên ở tại loại địa phương này, nói ra cũng không sợ người chê cười hay sao?
Khi ba người muốn tức giận, Miêu Miểu lập tức bổ sung nói:
- Ý tứ của ta là loại động phủ này căn bản không xứng với thân phận của các ngài, chủng tộc nhỏ như Tỳ Hưu tộc chúng ta vậy còn ở chỗ tốt hơn các ngài đó.
Thông Thiên tò mò hỏi:
- Vậy chỗ ở của các người là bộ dáng gì?
- Năm bước một lầu, mười bước một các; Hành lang eo lụa hồi, mái nha cao mổ; Các ôm địa thế, nối liền với nhau...
Có lẽ là cảm thấy bản thân miêu tả không rõ ràng, Miêu Miểu cố gắng dùng lời nói càng thông tục:
- Đình đài lầu các, hiên tạ hành lang phường, cao ngất trong mây, ráng màu vờn quanh, liếc mắt một cái xem bất tận, một lời nói không xong.
Nguyên Thủy khó chịu hỏi:
- Ngươi có thể kiến tạo ra tới hay không?
- Không thể.
Miêu Miểu trực tiếp lắc đầu, nàng lại không phải làm kiến trúc:
- Nhưng ta có thể vẽ tranh ra tới, các ngài tự động thủ tu sửa là được. Chỉ có kiến trúc giống như tiên cung mới xứng đôi với thân phận của các ngài.
- Các ngài cũng không nên xem thường chỗ ở của chính mình. Các ngài nghĩ xem, ngày sau nếu như có người đến thăm, cũng có thể lưu lại một ấn tượng tốt không phải sao? Đúng rồi, có thể thuận tiện giúp ta xây dựng một chỗ ở hay không?
Biểu tình trên mặt của Nguyên Thủy cơ hồ muốn nứt ra, con Hùng Miêu này thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, coi Tam Thanh bọn họ thành lao động sử dụng!
Thông Thiên thật ra là cảm thấy rất hứng thú với những gì Miêu Miểu miêu tả, chủ động nói:
- Ta tới làm. Ta tới làm cho. Đại ca, Nhị ca, chuyện này bao ở trên người ta là được.
Lão Tử gật đầu nói:
- Cho đệ ba tháng.
Vì thế ba tháng sau, ở chỗ địa chỉ ban đầu của Tam Thanh Động, vô số cung điện rộng lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau, quả thực cao ngất trong mây, ráng màu vờn quanh, xa hoa lộng lẫy.
Hoàng Trung Lý cùng Bàn Đào Thụ được gieo trồng ở trên quảng trường trung tâm Tam Thanh Cung, hai cây Tiên Thiên Linh Căn tinh thần phấn chấn, tận tình mọc cành lá, tản hương thơm mát. Chỉ là trái cây trên đó đều bị ăn sạch.
Lão Tử đặt tên cho cung điện của mình là Bát Cảnh Cung; Nguyên Thủy đặt tên cho cung điện của mình là Ngọc Hư Cung, Thông Thiên đặt tên cho cung điện của mình là Bích Du Cung.
Miêu Miểu đặt tên cho cung điện của mình là... Hùng Miêu Cung.
Tam Thanh không nỡ nhìn thẳng, Nguyên Thủy kiềm nén lửa giận quát:
- Ngươi liền không thể lấy cái tên hay hơn hay sao? Quả thực mất mặt!
Hơn nữa vì cái gì cung điện của Tam Thanh bọn họ đều là rộng lớn đại khí, con Hùng Miêu này lại là nhà nhỏ đơn sơ?
Miêu Miểu kiên nhẫn biện giải:
- Nguyên Thủy đạo hữu đây là thành kiến, cung điện của ta được mệnh danh bằng tên chủng tộc của ta, như thế nào lại mất mặt? Nói nữa, chỗ ở của ta ở sát bên rìa, cho dù về sau có khách quý tới cũng sẽ không chú ý, sẽ không bởi vậy kéo thấp cấp bậc của Tam Thanh. Nếu như ngài thật sự không tiếp thu, chính mình tùy tiện đặt cái tên ở trong lòng là gì cũng có thể.
Hiện giờ Miêu Miểu bởi vì ăn một quả Hoàng Trung Lý cùng một quả Bàn Đào, tu vi đã bước vào cảnh giới Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ.
Tuy rằng địa vị ở Tam Thanh Cung vẫn là thấp nhất, nhưng nàng đã được ba người tiếp nhận, không cần tùy thời lo lắng bị Nguyên Thủy đánh chết. Cho nên thường xuyên, liền cùng Nguyên Thủy cãi cọ vài câu, làm cho đối phương tức giận đến nổi trận lôi đình.
Lão Tử cười cười, vẫy tay nói với Miêu Miểu:
- Miêu Miểu, không phải là cô muốn biết thân phận đạo lữ của mình hay sao? Lại đây, ta tới giúp cô dò hỏi Thiên Đạo.
Tác giả có lời muốn nói:
Một gốc cây Hoàng Trung Lý + một gốc cây Bàn Đào Thụ liền thu phục Tam Thanh!