Miêu Miểu mừng rỡ như điên, nàng tiếp cận Tam Thanh còn không phải là vì chuyện này hay sao?
Lúc trước, khi kiến tạo Tam Thanh Cung, Thông Thiên thuận miệng hỏi qua nàng một câu rằng tại sao không nhìn thấy đạo lữ của nàng. Miêu Miểu liền nhân cơ hội nói đạo lữ của mình là kẻ phụ lòng, ngay sau khi song tu với nàng xong thì lập tức vứt bỏ nàng lại, chạy không thấy bóng người, cho nên nàng mới phải một mình một người lang bạt khắp Hồng Hoang, hy vọng có thể tìm được kẻ phụ lòng kia.
Tinh thần trọng nghĩa trong Thông Thiên lập tức bạo tăng, hắn lập tức nói nhất định sẽ giúp nàng tìm người. Sau đó, Thông Thiên nói việc nàycho Nguyên Thủy cùng Lão Tử. Nguyên Thủy tuy rằng chỉ là cười lạnh, nhưng trong ánh mắt cũng mang theo điểm đồng tình, Lão Tử tắc thì hứa hẹn có thể hỗ trợ.
Hiện giờ Tam Thanh Cung đã kiến tạo xong, Lão Tử liền bắt đầu thực hiện hứa hẹn.
Kiến trúc Bát Cảnh Cung của Lão Tử tương đối độc đáo, chỗ quan trọng nhất chính là phòng luyện đan, trừ cái đó ra chính là mật thất dùng để câu thông với Thiên Đạo.
Là một phần nguyên thần của Bàn Cổ Đại Thần biến thành, Tam Thanh có thể nói là Thiên Đạo sủng nhi. Sau khi khai thiên, ba người bọn họ ước chừng chiếm một phần mười Công Đức khi khai thiên. Chuyện thôi diễn thiên cơ này, chỉ cần không đề cập đến thứ quá bí ẩn, Thiên Đạo đều sẽ nói cho bọn họ.
- Miêu Miểu, đạo lữ của cô tên là gì?
Lão Tử hỏi một câu, nếu như biết tên của đối tượng thì có thể trực tiếp dùng tên dò hỏi là được.
- Ta cũng không biết tên thật của hắn là gì. Lúc ấy hắn trúng kịch độc, muốn dốc hết toàn bộ sức mạnh để áp chế độc tính, tính cách lại lạnh nhạt, không thích nói chuyện với ta. Cho nên ta tự tiện đặt cho hắn cái tên, kêu Vô Song, bởi vì vẻ ngoài của hắn rất đẹp.
Miêu Miểu nói tới đây cảm thấy có chút thẹn, như thế nào cảm thấy chính mình thành nhân vật phản diện thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta nhỉ?
Nguyên Thủy khinh miệt cười:
- Đẹp trai sao? Cô cũng chỉ có chút tiền đồ này, hắn có thể đẹp trai như ta không?
Miêu Miểu nhìn hắn một cái, chỉ cười không nói, Nguyên Thủy lập tức liền khó chịu.
- Ánh mắt của cô là có ý gì? Trong Hồng Hoang còn có thể có sinh linh đẹp trai hơn ta hay sao?
- Nguyên Thủy đạo hữu, kẻ phụ lòng kia thật đúng là đẹp trai hơn ngài chút chút. Mặc dù hắn là kẻ phụ lòng, ta vẫn muốn đấm chết hắn, nhưng điểm này thì ta cũng không thể che giấu lương tâm mà nói dối được.
Nguyên Thủy cười lạnh. Được đấy! Trên đời này còn có người đẹp trai hơn hắn hay sao? Hắn bắt đầu tò mò kẻ phụ lòng kia rốt cuộc là ai rồi đấy.
Lão Tử thi triển Thái Thanh chi khí, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm ứng Thiên Đạo.
Tuy rằng không biết tên thật của kẻ phụ lòng, nhưng hắn chỉ cần dò hỏi đạo lữ của Miêu Miểu cũng có thể biết rõ ràng. Rốt cuộc Miêu Miểu cùng kẻ phụ lòng kia là đôi đạo lữ đầu tiên trong thiên địa đã lạy Thiên Đạo và Bàn Cổ Đại Thần để minh chứng, còn bắt được Công Đức Chi Quang.
Nhưng mà dò hỏi mãi, Thiên Đạo lại không trả lời, biểu cảm trên mặt của Lão Tử cũng hơi hơi thay đổi.
Chờ đến khi mở hai mắt, hắn nhìn về phía Miêu Miểu với ánh mắt khó có thể tin, vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết của mình.
- Lão Tử đạo hữu, kết quả thôi diễn thế nào? Kẻ phụ lòng kia hiện tại ở nơi nào? Lấy thực lực hiện tại của ta có thể đấm chết hắn hay không?
Hai mắt của Miêu Miểu sáng lên, nàng chà xát tay, vẻ mặt chờ mong giống như nóng lòng muốn thử:
- Hắn chính là chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ đào hắn ra!
Lão Tử lắc lắc đầu, tiếc nuối mà nói:
- Thiên Đạo không chịu cung cấp bất luận cái tin tức gì của người kia. Miêu Miểu, đạo lữ của cô khả năng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của cô vậy đâu.
- Cái gì? Như thế nào sẽ?
Miêu Miểu giống như là bị dội một chậu nước lạnh, cả người đều hành quân lặng lẽ, ánh sáng trong mắt cũng tan đi.
Nàng nhìn chằm chằm Lão Tử, khẩn cầu nói:
- Thiên Đạo thật sự không chịu trả lời hay sao? Không có khả năng! Vô Song, tu vi .. tu vi cuẩ hắn đúng là không tồi, nhưng cũng chỉ là Thái Ất Kim Tiên hoặc là Đại La Kim Tiên mà thôi. Không đến mức làm Thiên Đạo giúp hắn dấu diếm chứ? Có phải là bởi vì Công Đức Chi Quang hay không?
Nàng là căn cứ cấm chế trên cửa động lúc trước để phán đoán thực lực của đối phương, lại đã quên khi đó toàn bộ sức mạnh của Hồng Quân đều dùng để áp chế mị hương, cấm chế chỉ là tiện tay bố trí một cái mà thôi.
Lão Tử nói:
- Chuyện này không có quan hệ gì với Công Đức Chi Quang cả, ta không thôi diễn được chỉ có thể thuyết minh địa vị của người kia không đơn giản, Thiên Đạo ở bảo hộ hắn.
Phi, còn không phải là kẻ phụ lòng, Thiên Đạo vì cái gì mà phải bảo vệ hắn?
Miêu Miểu đều muốn mắng một câu Thiên Đạo bất công!
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên liếc nhìn nhau. Bọn họ đại khái cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, không khỏi suy tư xem người có thể được Thiên Đạo bảo hộ rốt cuộc là những ai.
Đầu tiên khẳng định là Tam Thanh bọn họ, nhưng mười mấy năm trước bọn hắn vẫn đang luôn bế quan, ngay cả thần thức đều không có chạy ra đi, càng không cần phải nói trọng thương.
Tiếp theo, hai huynh đệ trên Thái Dương Tinh kia cũng có khả năng, dù sao cũng là hai phần mắt trái củaBàn Cổ Đại Thần biến thành, hai huynh đệ kia lúc sinh ra còn có pháp bảo cộng sinh, điểm này làm cho Tam Thanh cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tị.
Pháp bảo của Đế Tuấn chính là Hà Đồ Lạc Thư, có thể tùy ý thôi diễn thiên cơ, không hề kém hơn Lão Tử dò hỏi Thiên Đạo; Thái Nhất còn làm người hâm mộ hơn, pháp bảo cộng sinh là Hỗn Độn Chung, kia chính là bảo vật đứng đầu trong bốn đại Tiên Thiên Chí Bảo!
Nghe đồn mặt ngoài Hỗn Độn Chung có nhật nguyệt sao trời, đại thủy hỏa phong vờn quanh; mặt trong có sơn xuyên đại địa, hình ảnh vạn tộc của Hồng Hoang ẩn hiện trong đó. Có năng lực giam cầm thời gian, trấn áp không gian, tiếng chuông một khí cất vang lên, thiên địa biến sắc.
Lại sau đó chính là mười hai Tổ Vu chỗ Bất Chu Sơn, nhưng Vu tộc thân hình cao lớn, bề ngoài thô ráp, cũng không có nguyên thần, điểm này không giống với kẻ phụ lòng trong lời kể của Miêu Miểu.