Năm đó, nàng còn nói muốn mang Tam Thanh đi tìm tới, không nghĩ tới lại là bị Thái Nhất nhanh chân đến trước?
Chẳng lẽ Thái Nhất là cố ý tìm tới đưa cho mình?
Phần tạ lễ này... không nhẹ đâu
Kỳ thật đơn độc một cành cây của Phù Tang Mộc, xác thật không tính thực quý trọng, ít nhất không bằng Nhân Sâm Quả, Hoàng Trung Lý hoặc là Linh Bảo hay Chí Bảo gì đó nhưng có thể nhìn ra Thái Nhất dụng tâm.
Nàng còn rất tò mò, Thái Nhất như thế nào biết chính mình thích Tiên Thiên Linh Căn vậy?
- Cảm ơn Thái Nhất đạo hữu, chỉ có điều ngài thật sự không cần phải đưa ta lễ vật. Ta giảng đạo cho ngài hẳn là chuyện nên làm. Lại nói tiếp, ngài có thể đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh đó là do thiên tư thông minh, đổi lại người khác, nghe ba ngàn năm chỉ sợ cũng không có tác dụng gì. Chỉ có điều ta thực thích nhánh cây Phù Tang Mộc này, cho nên da mặt dày nhận lấy.
Miêu Miểu cũng không phải thật sự có thích Phù Tang Mộc lắm, chỉ là cảm thấy trồng thứ này, nói không chừng cũng có thể lớn lên thành đại thụ che trời, như vậy còn rất thú vị.
Thái Nhất thấy nàng nhận lấy lễ vật mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Miêu Miểu đạo hữu không chê thì tốt rồi. Trước đó không lâu có Yêu tộc ở Đông Hải phát hiện cây Phù Tang Mộc này, nghe nói Phù Tang Mộc không sợ Đại Nhật Kim Diễm, vừa vặn tẩu tử có thai, cho nên ta đã di chuyển Phù Tang Mộc này về Thái Dương Tinh. Đợi ngày sau tẩu tử sinh hạ Tiểu Kim Ô, có thể làm nơi nương náu. Ta biết Miêu Miểu đạo hữu thích thu thập Tiên Thiên Linh Căn, cho nên liền nghĩ đưa cho cô một cành.
Miêu Miểu bừng tỉnh đại ngộ, nàng còn đang nghi hoặc vì sao Thái Nhất lại đột nhiên nahứm đến Phù Tang Mộc thì hắn đã trả lời giúp rồi.
Tam Thanh liếc nhìn nhau, cũng giải khai nghi hoặc trong lòng.
Thái Nhất cười nói:
- Ta thay huynh trưởng cùng tẩu tử cảm ơn lời chúc của Miêu Miểu đạo hữu.
- Đúng rồi, Miêu Miểu đạo hữu, lần này ta tìm cô còn có một chuyện khác, Thiên Đình đang muốn luyện chế Chiêu Yêu Phiên, không biết tộc Tỳ Hưu của các cô có hứng thú gia nhập hay không?
- Hẳn là có đi.
Lời này nhưng thật ra làm khó Miêu Miểu, tộc Tỳ Hưu cũng không phải vô danh tiểu tốt, ở thời đại Hồng Hoang kỳ thật cũng là tộc lớn.
- Chỉ có điều chuyện này cần tộc trưởng làm chủ, ta chỉ là một nhân vật nhỏ ở trong tộc, không có biện pháp thay thế tộc nhân quyết định. Chuyện này có khẩn cấp lắm hay không? Nếu có, ta hiện tại có thể quay về tộc Tỳ Hưu một chuyến, dò hỏi dò hỏi ý của tộc trưởng.
Nói đến đây, Miêu Miểu phát hiện chính mình đã hơn mười nghìn năm không có đi trở về, đại khái tộc trưởng cùng tộc nhân đều cho rằng nàng đã sớm bỏ mạng đi? Cũng không biết trong tộc phát triển thế nào, hơn một vạn năm trôi qua, hẳn là đã sinh ra rất nhiều hậu đại đi?
- Chuyện cũng không vội, luyện chế Chiêu Yêu Phiên cũng không phải một việc đơn giản, đợi đến khi nào Miêu Miểu đạo hữu có rảnh lại đi dò hỏi cũng không muộn.
Thái Nhất bình tĩnh nói, trong lòng còn thầm nghĩ, nói không chừng đến lúc đó chính mình có thể đi cùng với Miêu Miểu.
Nguyên Thủy nghe được thực không kiên nhẫn, con Tam Túc Kim Ô này rõ ràng chính là đang đánh chủ ý đến Hùng Miêu, chỉ có Hùng Miêu ngốc như vậy, cư nhiên không nhìn ra.
- Nếu chuyện đều nói xong, chúng ta có phải nên khởi hành tiến về Tử Tiêu Cung hay không?
Nguyên Thủy đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, còn dong dài như vậy, ngàn năm đều phải đi qua.
- Ân, chờ ta xử lý tốt cành Phù Tang Mộc này rồi chúng ta sẽ lập tức khởi hành!
Miêu Miểu vui sướng cầm hộp đựng cành Phù Tang Mộc trở về Hùng Miêu Cung, sau đó cẩn thận cắm cành Phù Tang Mộc ở phụ cận mấy cây Bàn Đào Thụ.
Trải qua một vạn năm sinh trưởng, Bàn Đào Thụ đã kết quả, lại thêm mấy ngàn năm nữa là có thể thành thục. Chuyện này cũng làm cho Miêu Miểu ý thức được, dùng hột cũng trồng ra được Bàn Đào, mặc dù phẩm cấp xác thật kém một chút, là loại mười tám nghìn năm mới ăn được.
Hoàng Trung Lý thì mới nở hoa, phẩm cấp cũng kém một đoạn, ước chừng hai mươi nghìn năm có thể thành thục.
Nhân Sâm Quả thì đã lớn lên thành đại thụ, chỉ có điều còn không có dấu hiệu kết quả, cũng không biết có phải căn bản không kết quả hay không nữa.
Để cho nàng không nói nên lời phải kể tới Khổ Trúc, lúc gieo xuống là dạng gì thì hiện tại vẫn là dạng đó, rừng trúc trong sự tưởng tượng của nàng căn bản là không tồn tại!
Hiện giờ lại gieo Phù Tang Mộc, nàng hy vọng lần này sau khi nghe giảng đạo trở về, Phù Tang Mộc sẽ lớn lên thành đại thụ!
So với lần đầu tiên tiến đến Tử Tiêu Cung, lần này mọi người đều ngựa quen đường cũ, chuyện duy nhất làm Nguyên Thủy cùng Thông Thiên khó chịu chính là đội ngũ có nhiều hơn một người là Thái Nhất. Hơn nữa Thái Nhất vẫn luôn trò chuyện với Miêu Miểu, có đôi khi còn làm cho con Hùng Miêu kia cười ha ha.
Sắc mặt của Nguyên Thủy lúc này đều đã tái xanh rồi.
Lão Tử lắc đầu, không nói nên lời. Chỉ có điều, ông cũng không quá để chuyện này ở trong lòng. Bởi vì ông nhìn ra được, Miêu Miểu là người có đạo lữ, hơn nữa lại từng bị đạo lữ thương tổn, trong thời gian ngắn là khẳng định sẽ không tiếp thu những người khác. Nguyên Thủy cùng Thái Nhất, chỉ sợ đều sẽ giống như giỏ tre múc nước, tốn công dã tràng.
Năm người lại xuyên qua trong gió lốc ở tầng trời thứ ba mươi ba hồi lâu, rốt cuộc lục tục tìm được Huyền Quang môn, lần này Thái Nhất cũng thành công tới Tử Tiêu Cung.
Khi năm người tới bên ngoài Tử Tiêu Cung đã có không ít người, Nữ Oa đang ngồi ở phía trên đệm hương bồ nhắm mắt tu luyện, thực lực của nàng đã đạt tới Đại La Kim Tiên đại viên mãn. Phục Hy ngồi ở phía sau, thực lực cũng có tăng lên, bây giờ đã đạt tới Đại La Kim Tiên trung kỳ.
Hồng Vân cùng Trấn Nguyên Tử chính vui sướng giao lưu chuyện gì đó, thấy mấy người Miêu Miểu đã đến, lập tức vui mừng ra mặt.
- Thông Thiên Đạo hữu, Miêu Miểu đạo hữu, mọi người rốt cuộc tới! Mau tới đây, nhìn xem chúng ta chuẩn bị cho hai người cái gì.