Lần này đến lượt Miêu Miểu cảm thấy ngạc nhiên, nàng nhìn Hồng Quân với ánh mắt kỳ quái rồi hỏi:
- Ngươi vì cái gì mà không đồng ý? Ngươi không phải đã nói mình không có ký ức hay sao? Đối với ngươi, ta đây chính là người xa lạ, ngươi cần gì phải chấp nhất đối với một người xa lạ như vậy? Vẫn là nói, bởi vì chuyện này ngươi thật sự không thể hợp đạo? Thứ cho ta nói thẳng. Ta không giúp đỡ được ngươi.
Hồng Quân thản nhiên nói:
- Bởi vì như vậy bất kể là đối với ngươi hay là đối với ta đều không công bằng. Ta cần tìm về ký ức, sau đó cho ngươi một công đạo, đồng thời cũng cho chính mình một công đạo.
Miêu Miểu cảm thấy không biết nên nói điều gì, sau đó nở nụ cười:
- Ngươi chính là Đạo Tổ, không cần tính toán chi li như vậy chứ? Ta cũng không thèm để ý chuyện lúc trước kia, ngươi cũng có thể coi như là chưa từng phát sinh chuyện gì cả. Yên tâm, ta nói chuyện giữ lời, về sau cho dù ta có đột phá, trở thành Thánh Nhân cũng tuyệt đối sẽ không lại tìm ngươi để gây phiền toái.
Hồng Quân lạnh nhạt hít một hơi, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Nàng nói ta không hợp đạo là bởi vì bị coi như kẻ phụ lòng ư? Lý do không phải là như thế. Hợp đạo yêu cầu chặt đứt tình duyên, từ đây trở thành vật dẫn Thiên Đạo, cần công bằng công chính đối xử vạn vật trên thế gian này, thậm chí không thể có tình cảm của riêng mình.
Nghe được lời nói này của Hồng Quân, Miêu Miểu lập tức sửng sốt, nguyên lai là như thế này hay sao?
- Vậy ngươi hiện tại vừa lúc có thể hợp đạo mà, ta đã chủ động ly hôn, chủ động chặt đứt tình duyên, ngươi như thế nào lại không bỏ xuống được?
Nàng không nghĩ tới là chính mình nghĩ sai rồi, mình ly hôn thật ra là khiến cho Hồng Quân càng dễ dàng hợp đạo.
- Bởi vì ta không muốn hối hận.
Hồng Quân ngơ ngẩn nhìn nàng.
Chuyện này có cái gì mà phải hối hận? Miêu Miểu âm thầm suy tư, hay là Hồng Quân cảm thấy bọn họ lúc trước thực ân ái?
Nói thực ra, kỳ thật cũng không có nhiều ân ái, hơn nữa vẫn là nàng trả giá càng nhiều, giúp hắn giải độc mà thôi. Lại nhiều một chút, chính là bọn họ song tu... Nhưng chuyện song tu này ở thời đại Hồng Hoang thật không tính cái gì, một ít Yêu tộc phóng khoáng có thể hôm nay song tu với người này, ngày mai song tu với người khác. Người chung tình như Đế Tuấn cũng là số ít.
Tuy rằng Miêu Miểu không phải người . . . yêu phóng khoáng như vậy, nhưng cũng sẽ không bị loại chuyện này trói buộc.
Nàng nhếch môi, đứng lên:
- Vô Song ngươi suy nghĩ nhiều, kỳ thật giữa chúng ta cũng chưa từng phát sinh chuyện gì cả. Chúng ta ở bên nhau bảy năm, ngươi cùng ta còn không nói chuyện với nhau đến một trăm câu, chúng ta sẽ kết làm đạo lữ cũng là ngẫu nhiên, ngươi hoàn toàn không cần thiết bởi vì chuyện này mà từ bỏ hợp đạo. Ta đã buông xuống, ngươi cũng buông đi, như vậy nhân sinh mới có thể càng nhẹ nhàng càng vui sướng. Ta đã nói hết lời rồi, về sau sẽ không lại đến Tử Tiêu Cung, ngươi cũng không cần lại dây dưa chuyện này nữa.
Miêu Miểu đi thực tiêu sái, lần này là thật sự tiêu sái, từ trong tới ngoài đều nhẹ nhàng thoải mái.
Không hề rối rắm với ân oán của quá khứ, nàng cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn không ít, về sau, nàng cũng chỉ cần nỗ lực vì đột phá, trở thành Thánh Nhân mà thôi.
Hồng Quân vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng của Miêu Miểu mà không nói bất cứ điều gì.
Sau khi rời khỏi Tử Tiêu Cung, Miêu Miểu chạy tới Thái Dương Tinh lấy hai quả trứng, sau đó đi Thiên Đình.
Hiện giờ, Thiên Đình càng thêm phồn vinh náo nhiệt, sau khi Đế Tuấn, Hi Hòa đột phá đến Chuẩn Thánh sơ kỳ, Thái Nhất, Nữ Oa đột phá đến Chuẩn Thánh trung kỳ, thế lực của Yêu tộc cơ hồ kéo lên tới đỉnh phong, đã có thể so sánh cùng Long tộc, Phượng tộc thời kỳ trước đó.
Mà Miêu Miểu cũng là danh nhân sánh vai với Yêu Hoàng cùng Đông Hoàng, bởi vậy khi nàng vừa đến Thiên Đình, tin tức liền nhanh chóng lan truyền đi.
Nhóm quần chúng ăn dưa sôi nổi suy đoán, Miêu Miểu đây là đá Đạo Tổ, tính toán về ở với Đông Hoàng bệ hạ!
Có người tổng kết: Miêu Miểu là vợ trước của Đạo Tổ, sắp đến lại còn có thể là người của Đông Hoàng bệ hạ, trong Tam Thanh hư hư thực thực còn có hai tình lang, thật là kỳ nữ tử ở trong Hồng Hoang!
Bát quái chính là sinh ra như vậy!
May mà Miêu Miểu không có nghe thấy, nếu không chắc hẳn nàng sẽ lôi người tổng kết kia ra đánh một trận nên thận.
- Miểu Miểu?
Nhìn thấy Miêu Miểu đến Thiên Đình, Thái Nhất lại có chút kinh ngạc.
Miêu Miểu không ở Thái Dương Tinh bế quan, như thế nào lại chạy tới Thiên Đình?
Hơn nữa nàng tựa hồ còn không có đột phá, chỉ có điều khí sắc cùng tâm tình có vẻ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Miêu Miểu cười nói:
- Thái Nhất, chuyện lúc trước thật sự là phải cảm ơn huynh. Lần này, ta tới đây là để nói lời tạm biệt với huynh. Ân oán với Đạo Tổ, ta đã nghĩ thông suốt, cũng nói qua với Đạo Tổ rồi, từ nay về sau đường ai nấy đi, ta cùng với hắn lại không liên quan đến nhau nữa. Trước đây bởi vì chuyện này xa cách Tam Thanh, xác thật là ta không đúng, hiện giờ nghĩ thông suốt, cho nên ta quyết định vẫn nên quay về chỗ của mình trong Tam Thanh Cung.
Lại nói cho dù như thế nào, Hùng Miêu Cung mới là nhà của nàng. Trong viện còn có thật nhiều thật nhiều linh căn do nàng đích thân vun trồng, chăm sóc, những linh căn đó đều là tâm huyết của nàng.
Nghe Miêu Miểu nói xong, nụ cười ở trên mặt của Thái Nhất phai nhạt một chút, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, lại không nghĩ rằng tới nhanh như vậy.
- Nếu như là quyết định của cô, ta sẽ duy trì. Nhưng mà Miểu Miểu, cô phải nhớ kỹ, nếu lần sau lại có chuyện không vui thì có thể tùy thời tới Thái Dương Tinh, cửa lớn của Thái Dương Tinh vĩnh viễn sẽ mở rộng với cô.
Miêu Miểu sinh ra một cảm giác quái dị, tuy rằng lời này của Thái Nhất làm trong lòng của nàng ấm dào dạt, nhưng lại cũng khiến cho nàng cảm thấy... Có điểm ái muội.
Nghĩ đến Thái Nhất đối xử tốt với mình như vậy, Miêu Miểu không khỏi nghi hoặc chẳng lẽ là Thái Nhất thích nàng hay sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại nàng cũng cảm thấy có điểm tự luyến, Thái Nhất chính là Đông Hoàng bệ hạ cao quý vô song, như thế nào sẽ coi trọng con gấu trúc có tu vi thấp kém như mình?
Vứt bỏ những ý niệm kỳ quái đó, Miêu Miểu cười nói:
- Được rồi, ta đã nhớ kỹ, huynh cũng không nên đổi ý. Đương nhiên, cửa lớn của Hùng Miêu Cung ta cũng lúc nào cũng mở rộng với huynh, hoan nghênh huynh tiến đến làm khách.
- Được rồi, ta cũng nhớ kỹ.
Nghe thấy câu nói này của Miêu Miểu, trong hai tròng mắt màu vàng của Thái Nhất hiện ra biểu cảm vui vẻ.
Hắn rất có kiên nhẫn, nguyện ý chậm rãi chờ đợi, hiện tại đã có tiến bộ không phải hay sao?
Sau khi trở lại Tam Thanh Cung, Miêu Miểu trò chuyện với Tam Thanh một thời gian, ăn rất nhiều Bàn Đào cùng Hoàng Trung Lý, hai bên xem như là hoàn toàn hòa hảo. Kế tiếp nàng liền chuẩn bị bế quan, thề không phá tan cảnh giới Chuẩn Thánh tuyệt không xuất quan, lúc này đây nàng có bảy, tám phần mười nắm chắc sẽ thành công.