Ở Thiên Đình, Miêu Miểu cũng nghe Thái Nhất nói về chuyện này, tuy rằng nàng tức giận với hành động của Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề, nhưng cũng không có nhúng tay đi quản.
Mỗi ngày gần đây, nàng đều rất bận, vội vàng đi theo Hi Hòa và chơi đùa với Tiểu Kim Ô ở trong bụng người sau, ngay cả thời gian tu luyện đều không có. Thời gian Hi Hòa sinh sản càng ngày càng gần, cả người mệt mỏi, cũng càng thêm không nghĩ đi lại, Miêu Miểu đi cùng nàng giải buồn, làm nàng cực kỳ cao hứng.
Ngày này, Miêu Miểu lại bắt tay đặt ở trên bụng của Hi Hòa, cảm ứng mảnh nhỏ nguyên thần, con tiểu Kim Ô kia tựa như là đã nhận được sự thân thiết tới từ nàng, vui sướng nhích tới nhích lui ở trong bụng.
Hi Hòa đã tập mãi thành thói quen, cười nói:
- Xem ra Tiểu Kim Ô cùng Miêu Miểu đạo hữu quả nhiên có duyên, Miêu Miểu đạo hữu, chờ sau khi Tiểu Kim Ô sinh ra, không bằng nhận cô làm mẹ nuôi?
Trên trán Miêu Miểu lập tức sinh mồ hôi lạnh, nàng cười mỉa nói:
- Chuyện này không tốt lắm đi? Thân phận của Tiểu Kim Ô cao quý, sao có thể nhận mẹ nuôi tùy ý như vậy được? Chỉ có điều ta sẽ thường xuyên tới xem bọn họ.
Bọn họ hẳn là chị em, như thế nào không duyên cớ lại muốn chênh lệch thế hệ? Hơn nữa, chỉ là một con trong đó có liên hệ với nàng.
Hi Hòa còn muốn nói cái gì nữa, sắc mặt của Miêu Miểu bỗng nhiên khẽ biến đổi, từ bên trong Thất Bảo Linh Đang lấy ra hai quả trứng trắng nõn bóng loáng.
Trong đó có một quả trứng đã nứt ra, mới vừa rồi chính là tiếng nứt đã kinh động nàng.
- Miêu Miểu đạo hữu, trứng này . . .
Hi Hòa có chút kinh ngạc, nàng nghe nói Tỳ Hưu tộc cũng không phải là loài đẻ trứng mà. Hơn nữa, hai quả trứng này đều lộ ra khí tức hỏa diễm nồng đậm, thật ra là cực kỳ tương tự với Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
- Đây là hai đứa con của Nguyên Phượng, ta đã mang theo trên người mấy chục nghìn năm, không nghĩ tới hiện giờ rốt cuộc muốn nở ra.
Miêu Miểu cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nàng đặt hai quả trứng ở trên bàn, lại nhanh chóng thiết hạ một đạo cấm chế, miễn cho sinh ra dị động tổn thương đến Hi Hòa.
- Ca ca . . .
Tựa hồ có cái gì đang mổ vỏ trứng, không bao lâu, quả trứng Khổng Tước đã bị mổ ra một cái lỗ thủng, một cái đầu nhỏ chậm rãi chui ra tới, một đôi mắt sáng lên tò mò đánh giá khắp nơi.
- Ra tới!
Miêu Miểu kích động không thôi, rất có cảm giác đứa con của mình sinh ra!
Đứa bé này hẳn chính là Khổng Tuyên, chẳng qua vừa mới sinh ra, hình thể còn rất nhỏ, lông chim cũng không có đủ năm màu rõ ràng như trong truyền thuyết vậy.
Nghe được giọng nói của nàng, Khổng Tuyên lập tức kích động nhìn lại đây, há to miệng liền muốn gọi mẫu thân. Ai ngờ tiếng còn chưa cất lên thì đã phun ra một ngọn lửa cực nóng, đụng phải cấm chế Miêu Miểu thiết hạ, thiêu đến bùm bùm rung động.
Miêu Miểu cùng Hi Hòa nghĩ lại mà sợ, cũng may vừa rồi thiết hạ cấm chế, nếu không ngọn lửa này sẽ phải phun đến trên người các nàng. Miêu Miểu thật ra không sợ, nhưng Hi Hòa đang có thai, không chịu nổi kích thích.
Nói đến mới cảm thấy kì lạ, sau khi ngọn lửa rút đi, vỏ trứng hoàn toàn biến mất, một con tiểu Khổng Tước xinh đẹp khẩn trương đứng ở trên bàn, đón gió lớn lên, thẳng đến khi cao khoảng một mét mới dừng lại.
Lông chim cũng nhanh chóng lột xác, cuối cùng biến thành một con Khổng Tước năm màu rực rỡ, lông đuôi xinh đẹp đồng thời mở ra, tựa như một cái quạt lông thật lớn hoa lệ uyển chuyển nhẹ nhàng.
Miêu Miểu nhìn mà không khỏi ngây người.
Tận mắt nhìn thấy Khổng Tuyên xuất thế, lại thấy cảnh tượng Khổng Tước xòe đuôi, làm nàng không thể không cảm khái, Khổng Tuyên xác thật là quá đẹp!
- Mẫu thân, ta rốt cuộc xuất thế!
Khổng Tước đầy vui sướng cùng kiêu ngạo, lông đuôi nhẹ nhàng đong đưa, tựa hồ ở khoe ra vẻ đẹp của bản thân. Chỉ có điều ngó trái ngó phải đều không ra được, lập tức có chút nóng nảy.
- Mẫu thân, người mau thả ta đi ra ngoài.
- Hả? À . . . ừ!
Miêu Miểu xấu hổ. Khổng Tuyên gọi nàng là gì? Mẫu . . . mẫu thân ư?
Ngẫm lại cũng đúng, kỳ thật nàng cũng được coi như là mẹ nuôi của bọn họ, chẳng qua đột nhiên nghe thấy xưng hô này vẫn là cảm thấy quái quái. Nàng nguyên bản là muốn chờ Hi Hòa sinh sản, không nghĩ tới chính mình lại ấp nở một người trước.
Miêu Miểu nhanh chóng phất tay triệt tiêu cấm chế, cho Khổng Tuyên ra tới, Kim Bằng thì vẫn còn nỗ lực, chờ xuất thế không biết lại là cảnh tượng gì.
Khổng Tuyên vừa rơi xuống đất đã có biến hóa, một vầng sáng màu xanh lục nhạt hiện lên, sau đó hắn lập tức biến thành vị công tử phong hoa vô song nhẹ nhàng.
Dung nhan của hắn diễm lệ đến yêu dã, một bộ trường bào màu lục đậm đẹp đẽ quý giá mà tinh xảo, phía trên áo choàng còn ẩn ẩn tỏa ra khí tức hơi lạnh lẽo.
Hắn hơi hơi nâng cằm lên, tựa hồ vạn vật trong thiên hạ đều không có vào được trong mắt, chỉ đang khi nhìn về hướng Miêu Miểu, đắc ý giống như là một đứa trẻ.
- Mẫu thân, ta gọi là Khổng Tuyên, ta rốt cuộc ra tới, người xem ta biến thành bộ dáng này đẹp hay không?
Khổng Tuyên giang rộng hai tay, tùy ý cho Miêu Miểu đánh giá, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
Miêu Miểu giơ ngón tay cái lên, tán dương:
- Đẹp! Không ai đẹp hơn con!
Những lời này có điểm trái lương tâm, mấy người Đạo Tổ, Nguyên Thủy, Thái Nhất kỳ thật đều không kém gì Khổng Tuyên. Nhưng mà đối mặt với Khổng Tuyên, Miêu Miểu không nhịn được có thêm một phần tình cảm, giống như là đối đãi với vãn bối đang làm nũng vậy.