- Chỉ có điều, Khổng Tuyên, con hẳn là biết, ta cũng không phải là mẫu thân của con . . .
Miêu Miểu cảm thấy không thể làm cho Khổng Tuyên nhận thức sai lầm, nàng có tài đức gì mà có thể làm mẫu thân của Khổng Tuyên?
Khổng Tuyên nhướn mày, trên dung nhan diễm lệ lộ ra biểu cảm lãnh ngạo:
- Là người nuôi ta lớn, đương nhiên là mẫu thân của ta. Còn người đã sinh ra ta thì ta đương nhiên cũng sẽ nhớ rõ nàng. Mẫu thân, đây là nơi nào?
Miêu Miểu cảm thấy hơi xấu hổ, bản than làm sao lại tự dung có được một dứa con như vậy chứ? Chỉ có điều thấy Khổng Tuyên xinh đẹp như vậy, nếu hắn đã coi nàng như mẹ thì cứ thế đi, dù sao cũng không mệt!
- Nơi này là Thiên Đình, là Thiên Đình do Yêu Hoàng bệ hạ cùng Đông Hoàng bệ hạ thành lập. Bây giờ, hai vị bệ hạ quản lý Yêu tộc, phi thường lợi hại.
Miêu Miểu nói xong lại thối lui một bước, để lộ ra Hi Hòa ở phía sau, giới thiệu:
- Vị này chính là Thiên Hậu nương nương, con còn không mau vấn an Thiên Hậu nương nương đi.
- Thiên Hậu nương nương tốt lành.
Khổng Tuyên khẽ gật đầu, một đôi mắt hoa lệ nhìn từ trên xuống dưới Hi Hòa, phát hiện cảnh giới của nàng cư nhiên giống với mẫu thân của mình, lại còn có mang thai, liền cung kính vài phần.
Hi Hòa thật là vui vẻ, nàng cũng lần đầu tiên kiến thức đến toàn bộ quá trinh từ lúc trứng nở đến khi ấu thú hoàn toàn cứng cáp, cảm thấy cực kỳ mới lạ. Không biết sau khi con của bản thân sinh ra có lập tức liền trưởng thành giống như là Khổng Tuyên hay không?
Không thể không thừa nhận, huyết mạch của Nguyên Phượng phi thường lợi hại, mặc dù hậu đại còn không có hoàn toàn kế thừa nhưng tu vi của Khổng Tuyên cũng coi như thượng đẳng ở trong Hồng Hoang.
Hi Hòa khen một câu:
- Thật là đứa bé đáng yêu, ngày sau nhất định sẽ có thành tựu bất phàm.
Khổng Tuyên ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hắn vừa sinh ra chính là đã có cảnh giới Kim Tiên, khởi bước phải cao hơn đại đa số sinh linh trong Hồng Hoang, tương lai khẳng định sẽ có thành tựu.
Bỗng nhiên liếc mắt nhìn đến một quả trứng khác vẫn còn ở trên bàn, trên mặt của hắn lộ ra biểu cảm ôn hòa:
- Mẫu thân, không bằng giao đệ đệ cho con ấp trứng đi, đệ đệ ít nhất còn phải vài ngàn năm mới có thể sinh ra.
- Tốt, vậy con cần phải cẩn thận chăm sóc cho đệ đệ của con. Đúng rồi, ta hiện tại là ở Thiên Đình làm khách, chờ đợi Tiểu Kim Ô ở trong bụng của Thiên Hậu nương nương sinh ra. Lúc trước, ta vẫn luôn cư trú ở trong Tam Thanh Cung trên Côn Luân Sơn. Khổng Tuyên, con muốn ở nơi này, vẫn là đi Tam Thanh Cung? Hiện tại tu vi của con còn thấp, không thích hợp đi ra ngoài lang bạt, đợi tu vi đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên rồi nói sau.
Miêu Miểu thật đúng là đã coi Khổng Tuyên trở thành con của chính mình, luôn lo lắng cái này lo lắng cái kia, không nhịn được lại bộc phát tính lải nhải, rõ ràng nàng năm đó mới cảnh giới Huyền Tiên đã một mình chạy ra Lục Lạc Sơn rồi.
Khổng Tuyên nghĩ nghĩ, nói:
- Mẫu thân ở nơi nào ta sẽ ở nơi đó.
- Vậy con cũng tạm thời lưu lại ở Thiên Đình đi.
Nghe được câu trả lời của Khổng Tuyên, Miêu Miểu cũng cảm thấy an tâm rồi, thầm nói Khổng Tuyên thật là đứa bé hiểu chuyện!
Nàng triệt hồi cấm chế còn đang bao phủ Kim Bằng, đưa trứng vào trong lồng ngực của Khổng Tuyên, cười nói:
- Đệ đệ sẽ do con chiếu cố. Trong khoảng thời gian này, con có thể trước tiên đi dạo chơi ở Thiên Đình, làm quen chỗ này một chút.
- Tốt, mẫu thân.
Khổng Tuyên vui vẻ nở nụ cười, chỉ một thoáng, thiên địa vạn vật đều mất nhan sắc.
Sau khi Khổng Tuyên sinh ra không lâu, Hi Hòa cũng sinh sản.
Lo lắng Tiểu Kim Ô sinh tạo ra nhiệt độ quá cao, hủy hoại Thiên Đình, Đế Tuấn cố ý đưa nàng đi Thái Dương Tinh, Miêu Miểu tự nhiên cũng đi cùng. Không nghĩ tới Khổng Tuyên vừa mới bế quan không lâu cũng tò mò đi theo qua.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Đình đều bao phủ trong bầu không khí khẩn trương.
Tất cả mọi người biết Thiên Hậu nương nương hoài thai mười con Tam Túc Kim Ô.
Chín là cứu cực chi số, mà mười đã lướt qua giới hạn.
Bởi vậy, mọi người đều có chút thấp thỏm, sợ sau khi mười tiểu Thái Tử sinh ra sẽ mang đến tai nạn khó có thể đoán trước.
Đế Tuấn cũng có lo lắng đồng dạng, nhưng hắn không muốn bởi vì lời đồn đại này mà ảnh hưởng đến Hi Hòa, cho nên hạ lệnh mọi người ngăn chặn tin đồn.
Một ngày này, Hi Hòa sinh sản, toàn bộ Thái Dương Tinh tựa hồ có cảm ứng, càng thêm sáng ngời, nông bỏng. Trên mặt đất, vô số thảm thực vật bị chết khô, một ít tiểu yêu cũng bị nóng đến khí tức thoi thóp, trốn vào trong động không dám đi ra ngoài.
Đế Tuấn sầu lo đi tới đi lui, đi tới đi lui ở bên ngoài phòng sinh, hoàn toàn không thể yên tinh ngồi xuống được.
Thái Nhất không nhịn được mở miệng an ủi:
- Chị dâu cùng Tiểu Kim Ô nhất định đều sẽ không có việc gì, huynh trưởng không cần quá sầu lo.
- Đúng vậy, Thiên Hậu nương nương cát nhân thiên tướng, tiểu Kim Ô được sinh ra cũng là thuận theo Thiên Đạo, sẽ không ra vấn đề.
Miêu Miểu cũng đứng ở ngoài cửa, cất tiếng an ủi.
Kỳ thật trước kia, nàng đối với Yêu tộc cũng không có cảm giác trung thành gì, cho dù Tỳ Hưu tộc đã gia nhập luyện chế Chiêu Yêu Phiên, nàng cũng không có lòng trung thành. Rốt cuộc nàng đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh, không bị Chiêu Yêu Phiên kiềm chế.
Nhưng từ khi biết mảnh nhỏ nguyên thần chính mình muốn tìm đã chuyển thế thành Tiểu Kim Ô, nàng liền không thể chỉ coi mình thành một người đứng xem được nữa.
Đó là đệ đệ của nàng!
Nàng cần phải bảo đảm an toàn cho đệ đệ!
Rất nhiều thời điểm, khi nhìn thấy Tam Thanh cùng nhau đùa giỡn, nàng liền rất hâm mộ, hiện giờ chính mình rốt cuộc cũng có đệ đệ, có thể nào không nghĩ khác?
- A . . .
Trong phòng sinh thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của Hi Hòa, mười con Tiểu Kim Ô cũng không phải là số nhỏ, khi mang thai chúng đã làm nàng lăn lộn thực thảm, hiện tại muốn sinh ra, là tra tấn lớn hơn nữa.
Lúc này Hi Hòa đã đau đến mức đầu đầy mồ hôi, may mà nàng có tu vi cao thâm, mới có thể chống một hơi.
Bà đỡ cổ vũ nói:
- Đại Thái Tử đã ra tới, Thiên Hậu nương nương, lại nỗ lực hơn!
Hi Hòa túm chặt khăn trải giường, gắt gao cắn môi dưới, rốt cuộc sinh ra con tiểu Kim Ô thứ nhất!
Chỉ thấy một chùm sáng vàng rực rỡ xông ra, bà đỡ vốn định duỗi tay đi tiếp, lại bị sức nóng của Tiểu Kim Ô đốt đến kêu to. Nói đến cũng lạ, sau khi Tiểu Kim Ô kia rơi xuống đất cư nhiên không khóc không nháo, hai con ngươi màu vàng quay tròn, vui vẻ cười tươi trên mặt đất.
Cảnh tượng này đã cổ vũ Hi Hòa làm cho nàng cảm thấy mình tựa hồ cũng không còn đau như trước nữa.
Sinh ra con đầu tiên, những đứa sau cũng dễ dàng chút, đợi đến khi một con cuối cùng cũng được sinh hạ tới, Hi Hòa đã tiêu hao hết sức lực, mau chóng rơi vào giấc ngủ.
Khi tất cả mười con Tiểu Kim Ô đều được sinh ra, một con cuối cùng lại đặc biệt sinh động, nhảy nhót trên mặt đất, cả người tản ra dao động linh lực cường đại, không ngờ cảnh giới lại là đạt tới Kim Tiên hậu kỳ. Mà chín con còn lại chỉ khó khăn lắm mới đột phá đến Kim Tiên sơ kỳ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Tuấn kích động lại vui vẻ, hắn cùng Thái Nhất mỗi người ôm năm con Tiểu Kim Ô, nhanh chóng bay lên cành Phù Tang Thụ.
Đợi đến khi đã an trí Tiểu Kim Ô, Đế Tuấn mới lại lần nữa đi vào phòng sinh, đi bồi Hi Hòa.
Thái Nhất cùng Miêu Miểu đứng ở dưới tán cây Phù Tang, nhìn chằm chằm, không chớp mắt vào những con Tiểu Kim Ô đó. Miêu Miểu cảm ứng được con Tiểu Kim Ô có thực lực mạnh nhất kia chính là mảnh nhỏ nguyên thần chuyển thế, không khỏi vui vẻ nở nụ cười, kia chính là đệ đệ của nàng6, quả nhiên thật xinh đẹp.
- Thái Nhất, con tiểu Kim Ô kia là vị Thái Tử thứ mấy?
Nàng chỉ vào con Tiểu Kim Ô có thực lực mạnh nhất kia rồi mở miệng hỏi.
- Kia hình như là Kim Ô thứ mười. Nói đến mới cảm thấy kì lạ, theo lý thuyết người mạnh nhất hẳn phải là Đại Kim Ô mới đúng.
Thái Nhất cũng cảm thấy hơi buồn bực, cảm thấy đứa cháu thứ mười này khác với những Tiểu Kim Ô còn lại nhưng đến tột cùng là khác nhau ở điểm nào thì hắn cũng không nói ra được.
Thế nhưng mà, Thái Nhất không để ý ở bên cạnh nghe được câu trả lời của hắn, Miêu Miểu lại sửng sốt.
Kim Ô thứ mười ư? Đó không phải Lục Áp hay sao?
Tác giả có lời muốn nói: Khổng Tuyên: Mẫu thân, ta đẹp hay là Lục Áp đẹp hơn?
Miêu Miểu: Cả hai đều đẹp!
Khổng Tuyên: Hừ! Ta vẫn cảm thấy người thích Lục Áp hơn, rõ ràng ta mới là con trai của người.
Miêu Miểu đưa ngón tay lên chắn dọc trước miệng: Con là con nuôi của ta, nhưng nguyên thần của Lục Áp lại là đệ đệ của ta (nhỏ giọng)