Nàng bình tĩnh quan sát Lục Áp, phát hiện hắn xác thật không giống với những Tiểu Kim Ô khác, chín con khác đều giống như là những đứa bé chơi đùa vô cùng vui vẻ, bay lượn nhảy nhót ở trên cành cây Phù Tang Thụ. Lục Áp lại chỉ là lẳng lặng đứng ở trên một chạc cây chải vuốt lông tóc, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn nàng một cái, một đôi mắt vàng như hồ sâu, thoạt nhìn tương đối thành thục ổn trọng.
Khi còn ở trong bụng Hi Hòa, Lục Áp rất thích đạp, đáp lại nàng, hiện tại thì lại che dấu cảm xúc rất sâu, giống như là hai người khác biệt vậy.
Miêu Miểu suy tư, liệu Lục Áp có thể cũng mang theo ký ức trước kia hay không? Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hẳn là sẽ thân thiết với nàng, mà không phải lãnh đạm như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng nghĩ không ra nguyên nhân gì, đơn giản cũng không nghiên cứu kỹ nữa.
- Mẫu thân, người rất thích Tiểu Kim Ô hay sao? Thế nhưng con Kim Ô kia cũng không có gì khác với những con còn lại mà, còn không có đẹp như ta.
Một bên bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Khổng Tuyên, nghe hơi có chút ê ẩm.
Miêu Miểu nhìn hắn một cái, thấy hắn tỏ ra khó chịu, phía trên dung nhan tuấn tú tràn ngập biểu cảm ghen tị, không khỏi cười ra thành tiếng.
Nàng đưa tay, xoa đầu của Khổng Tuyên. Ban đầu, Khổng Tuyên không được tự nhiên muốn tránh né, nhưng cuối cùng không có tránh đi.
- Như thế nào, còn đang ghen tị hay sao? Ta chỉ là cảm thấy con tiểu Kim Ô kia không giống với những đứa khác. Hắn thật đẹp, con cũng thật đẹp.
- Như vậy mẫu thân là thích ta hay là thích hắn?
Khổng Tuyên làm nũng hỏi.
Nghe được câu hỏi này của Khổng Tuyên, ở trên trán của Miêu Miểu lập tức hiện lên mấy vạch đen, không nghĩ tới chính mình một ngày kia cũng sẽ bị loại vấn đề này làm khó. Nàng phải trả lời như thế nào đây?
Chỉ có điều trước mắt trấn an Khổng Tuyên mới là việc quan trọng hơn, dù sao Lục Áp hẳn là còn không biết quan hệ giữa bọn họ, phỏng chừng sẽ không để ý chuyện này.
- Đương nhiên là thích con.
Khổng Tuyên ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, lúc này mới vừa lòng.
- Mẫu thân, ngươi căn bản không cần hâm mộ những Tiểu Kim Ô này, chờ Kim Bằng cũng nở ra, ta cùng Kim Bằng đều sẽ cẩn thận tu luyện, đến lúc đó khẳng định lợi hại hơn bọn họ.
Miêu Miểu buồn cười, nói:
- Vậy thì mẫu thân sẽ chờ xem.
Không nghĩ tới những lời này của Khổng Tuyên lại chọc nhiều người tức giận, những Tiểu Kim Ô đồng thời bay đến bên cạnh Lục Áp, trừng mắt nhìn Khổng Tuyên, mồm năm miệng mười nói:
- Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Dám giương oai ở Thái Dương Tinh?
- Đúng vậy, chúng ta chính là con trai của Thiên Đế, Thái Tử của Yêu tộc, làm sao có thể thua một con yêu tinh bé nhỏ?
- Hơn nữa ngươi chỉ có một mình, chúng ta có mười người!
Nghe một câu như thế, Miêu Miểu cùng Thái Nhất đều bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đây là muốn quần ẩu hay sao?
Khổng Tuyên lại tức giận đến mặt đỏ lên, cười lạnh nói:
- Thái Tử của Yêu tộc lại như thế nào? Sau khi sinh ra lại không thể hóa thành Đạo thể, còn dám khoe khoang ở trước mặt ta? Ta còn có một huynh đệ không sinh ra, chờ sinh ra lúc sau, hai anh em chúng ta là có thể đánh mười tên các ngươi!
- Thật dám nói mạnh miệng.
- Ai nói chúng ta không thể hóa thành Đạo thể? Chờ sau khi trưởng thành là được, đến lúc đó ngươi chờ cho ta.
- Đến lúc đó mười huynh đệ chúng ta cùng nhau tẩn hắn.
- Cùng nhau tẩn hắn!
Chín con tiểu Kim Ô ríu rít, suýt nữa làm cho Khổng Tuyên tức chết, dù sao hắn cũng chỉ có một cái miệng, làm sao có thể đấu lại chín cái miệng đồng thanh oanh tạc. Ở một bên, Lục Áp lại chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí cảm thấy các huynh đệ quá ngây thơ quá ầm ĩ, trong mắt vàng xẹt qua một tia ghét bỏ.
Thái Nhất thấy hai bên sắp sửa khởi xung đột, không mở miệng không được:
- Các con chính là Thái Tử của Yêu tộc, có thể nào đối đãi khách nhân như thế? Khổng Tuyên là khách quý của Yêu tộc ta, các ngài không thể khi dễ hắn, biết không?
- Hoàng thúc, là hắn gây sự trước, còn khinh thường chúng ta.
- Chính là, hoàng thúc ngươi như thế nào lại thiên vị, giúp người ngoài?
- Ta không cần hoàng thúc, ta muốn phụ hoàng, ô ô . . .
Những Tiểu Kim Ô chỉ cảm thấy bị ủy khuất, lúc này ngay cả Thái Nhất đều không tín nhiệm. Nhìn thấy cảnh tượng này, Thái Nhất thật là dở khóc dở cười.
Khổng Tuyên cũng không chịu nổi, túm lấy cánh tay của Miêu Miểu nói:
- Mẫu thân, những Tam Túc Kim Ô này khinh người quá đáng, ta không bao giờ muốn tới Thái Dương Tinh nữa. Mẫu thân, chúng ta cũng không đi Thiên Đình được không? Cứ trở về Tam Thanh Cung đi.
Miêu Miểu từ đầu nhìn đến đuôi, cũng không biết nên nói như thế nào, tựa như xem mấy đứa bé cãi nhau vậy, lúc này chỉ biết càng khuyên càng loạn.
Nếu Tiểu Kim Ô đã xuất thế, Miêu Miểu cũng nhìn thấy Lục Áp, xem ra đây là thời điểm nên rời đi.