Lúc này đây, là có tiểu yêu phát hiện tung tích của hai người, nhưng kẻ này cũng học khôn hơn đồng bọn, không có kinh động hai người, mà là nhanh chóng truyền tin tình báo cho Côn Bằng.
Yêu Sư Côn Bằng vẫn luôn ở đuổi giết hai người Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề, đương nhiên, hắn cũng không phải đơn thương độc mã. Sau khi nhận được tiểu yêu truyền tin, hắn liền mang theo mười mấy cao thủ Đại La Kim Tiên giết qua.
Bọn họ vẫn luôn che dấu khí tức, bởi vậy khi đến chỗ hai người Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề ẩn thân hơn mười dặm, hai kẻ đầu trọc mới kinh ngạc phát hiện không thích hợp.
- Huynh đệ, chạy mau! Côn Bằng kia ít nhất mang theo mười cao thủ cảnh giới Đại La Kim Tiên, nếu như bị đuổi theo, hai người chúng ta sẽ không chạy thoát được.
Biểu cảm ở trên gương mặt của Tiếp Dẫn cực kỳ âm trầm, Côn Bằng cũng là cường giả cảnh giới Chuẩn Thánh, hơn nữa còn đột phá sớm hơn hắn gần trăm năm.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, hắn cũng rõ ràng chính mình xác thật không đánh lại Côn Bằng. Chuẩn Đề liền càng không cần phải nói.
- Huynh trưởng, ngươi nói chúng ta cứ như vậy khi nào mới có thể thành công? Ta mỗi lần tu luyện đến thời điểm mấu chốt đều bị đánh gãy, còn tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Chuẩn Đề buồn bực đến cực điểm, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận lại không thể bung ra, sắp sửa nghẹn hỏng rồi.
- Đi một bước xem một bước đi . . .
Tiếp Dẫn đột nhiên liền có chút hối hận, lúc trước nếu không phải chính mình cậy mạnh, nhất định phải cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí của Hồng Vân thì hết thảy mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nhưng hắn thực mau lại vứt bỏ ý niệm này, hắn đã lập hạ lời thề muốn chia đều hết thảy mọi thứ với Chuẩn Đề, không thể nói không giữ lời.
Nhưng vào lúc này, từ hơn mười dặm xa kia, một vệt sáng màu bạc bắn nhanh đến, mục tiêu thẳng chỉ đầu của Chuẩn Đề. Lông tơ trên khắp người của Chuẩn Đề dựng thẳng đứng lên, sau khi bị vệt sáng màu bạc kia tỏa, hắn cảm giác như cố của mình bị bóp chặt, khó mà có thể hít thở nổi!
Ngay trong lúc Chuẩn Đề nghĩ rằng bản thân sẽ toi mạng thì một vệt sáng màu vàng phóng lên cao, là Tiếp Dẫn tế ra Công Đức Kim Liên mười hai phẩm, chặn đứng đòn công kích của Côn Bằng.
- Ầm ầm ầm!
Mấy tiếng vang lớn đánh úp lại, chấn động làm cho cả ngọn núi đều sụp đổ, sóng linh lực lan toả ra làm cho không biết bao nhiêu động thực vật trong nháy mắt đã bị mạt sát.
- Đi!
Tiếp Dẫn nhanh chóng túm lấy cánh tay của Chuẩn Đề, lợi dụng tốc độ của cảnh giới Chuẩn Thánh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Hai người vừa ly khai, Côn Bằng liền mang theo mười mấy cao thủ giết đến, sau khi tìm được phương hướng hai người rời đi, bọn họ lại lần nữa đuổi theo.
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề liều mạng chạy trốn, khu vực Tây bộ của Hồng Hoang phi thường rộng lớn, mặc dù đây là nơi bọn họ sinh sống nhưng cũng có rất nhiều địa phương chưa từng đặt chân. Bởi vậy trốn trốn liền mất đi phương hướng, căn bản không biết phía trước đi thông nơi nào.
- Huynh trưởng, ngươi xem phía trước đám khí gồm hai màu hồng và đen trộn lẫn kia, tựa hồ có chút không thích hợp.
Chuẩn Đề chỉ cảm thấy cách đám khí gồm hai màu hồng và đen trộn lẫn này càng gần thì hắn càng không thoải mái, giống như là có thứ gì đè ở trên người vậy, ngay cả linh lực vận chuyển đều không thông suốt.
Tiếp Dẫn cũng có cảm giác như vậy, nhưng không quá rõ ràng, hắn nhíu mày nói:
- Nơi này có lệ khí rất nặng, hình như là trải qua thương vong quy mô quá lớn mà sinh ra . . . Sư đệ, liệu nơi này có phải chính là Thi Sơn hay không?
- Thi Sơn ư? Sư huynh muốn nói đến chiến trường cuối cùng của Long Phượng đại kiếp nạn hay sao?
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Chuẩn Đề lập tức biến thành màu trắng, bởi vì nó đại biểu cho quá khứ cực kỳ đáng sợ.
Tiếp Dẫn nói:
- Không sai. Nghe đồn một lần kia, vô số cường giả của hai tộc Long Phượng thương vong, thi thể xếp thành núi, máu chảy thành sông, oán khí ngưng tụ như hoá thành thực chất, phi thường nguy hiểm. Từ đó về sau, không có người nào dám đặt chân đến đây nữa và nơi này cũng trở thành cấm địa lớn nhất của Hồng Hoang.
- Sư huynh, chỗ này quá mức hung hiểm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.
Chuẩn Đề lập tức thả chậm tốc độ, tính toán thoát đi theo một phương hướng khác.
Tiếp Dẫn lại nói:
- Nơi đây tuy hung hiểm, lại là chỗ ẩn thân tốt nhất của chúng ta, những Yêu tộc đó khẳng định không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ trốn ở chỗ này. Mặc dù nghĩ tới, cũng không dám tiến vào tìm kiếm. Chờ bọn họ rời đi, chúng ta đi ra là được.
- Chỉ có điều là . . .
Trực giác nói cho Chuẩn Đề biết bên trong phi thường nguy hiểm, tuy rằng đã đạt tới Đại La Kim Tiên đại viên mãn, hắn vẫn không có dũng khí bước chân vào chỗ này.
- Sư đệ, không có thời gian suy nghĩ nữa đâu, mau đi vào cùng ta.
Tiếp Dẫn túm lấy Chuẩn Đề rồi nhanh chóng đi vào vùng đất bị hai loại khí màu đen và hồng bao phủ kia, hắn đã cảm giác được Côn Bằng cách bọn họ không đến mười dặm!