Không nghĩ tới hai người vừa mới đi vào bên trong, cảnh tượng trước mắt bỗng dưng biến đổi, cũng không có thấy cái gì gọi là thi thể xếp thành núi máu chảy thành sông, ngay cả xương cốt đều rất ít thấy.
Ngược lại là một mảnh rừng rậm rạp, mênh mông, không nhìn thấy tận cùng.
Chỉ có điều khu rừng này mang đến cho hai người một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như là có một luồng khí thổi qua làm cho bọn họ có cảm giác lạnh đến trong xương cốt.
Những cây cổ thụ trong rừng rậm có màu đỏ, phiến lá còn có điểm sáng lập loè, giống như là dùng máu nhuộm thành vậy. Bên trong rừng rậm có những tia khí màu hồng hay màu đen nhạt quỷ dị không tên bay lượn.
- Mấy chục nghìn năm đã trôi qua, cư nhiên còn có người dám xâm nhập nơi đây, lá gan thật là không nhỏ.
Hai người còn đang cảnh giác, một giọng nói trong trẻo giống như là của thiếu niên bỗng nhiên vang lên.
Trong giây lát, một bóng người thanh thoát, tuấn mỹ bay ra từ trong rừng, đứng ở trước mặt hai người.
Đó là thiếu niên nhìn qua mới mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày thon dài, màu da trắng như tuyết, một bộ trường bào màu xanh lá gắn vào trên người, lộ ra mấy phần đơn bạc.
Nhưng Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lại nhận thấy được cảm giác áp bách đáng sợ truyền đến từ trên người của hắn, đó là biểu hiện rằng người này có thực lực cao hơn bọn họ rất nhiều!
Hai người lập tức hối hận, nếu như biết trong Thi Sơn còn có nhân vật bực này, tuyệt đối sẽ không tiến vào.
Thiếu niên tò mò đánh giá hai người:
- Một Chuẩn Thánh sơ kì, một Đại La Kim Tiên đại viên mãn, ân, thực lực còn tạm được. Chỉ là vận khí của các ngươi cũng không tốt lắm, nếu tới nơi này thì cũng đừng nghĩ ra đi, lưu lại cung cấp nuôi dưỡng Thi Lâm đi.
Vừa dứt lời, hai sợi dây thừng màu bạc trống rỗng hiện ra, nháy mắt đã trói hai người lại, ngay cả thời gian cùng cơ hội cho Tiếp Dẫn sử dụng Công Đức Kim Liên mười hai phẩm đều không có!
Hai kẻ đầu trọc hoảng hốt, vội vàng xin tha:
- Anh hùng tha mạng, chúng ta là bị người đuổi giết mới vào nhầm nơi đây, tuyệt đối không phải cố ý tiến vào quấy rầy anh hùng tu luyện! Chỉ cần anh hùng nguyện ý tha cho chúng ta, hai người chúng ta nguyện ý cho anh hùng tùy ý sai phái!
Mồ hôi lạnh chạy ròng ròng ở trên trán của hai người, hai chân run nhè nhẹ, mặt cắt không còn chút máu.
Thiếu niên liếm liếm môi dưới, cười nói:
- Bị người đuổi giết ư? Ừ, bên ngoài đích xác có một đám người đang chạy tới, thực lực cũng không sai biệt lắm với các ngươi.
Hắn sờ sờ cằm, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Nghe thấy lời này, cảm xúc trong lòng của Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lại trầm xuống, Côn Bằng quả nhiên đã đuổi tới, nếu như lúc này, mấy người kia tiến vào, chẳng phải là liếc mắt một cái là có thể thấy bọn họ hay sao?
Hai kẻ đầu trọc liếc nhìn nhau, đơn giản bất chấp tất cả, đồng thời quỳ xuống.
- Anh hùng, chỉ cần ngươi chịu lưu chúng ta một mạng, chúng ta tuyệt đối mặc cho ngươi sai phái!
- Thật là hai kẻ nhu nhược . . .
Thiếu niên cảm thấy hết chỗ nói rồi, cười nhạo:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ lưu các ngươi một cái mệnh, chỉ có điều, các ngươi phải nghe ta phân phó.
- Nhất định nghe, nhất định nghe! Cảm ơn anh hùng tha mạng!
Hai kẻ đầu trọc vui mừng, tuy rằng không biết kế tiếp vận mệnh của mình sẽ như thế nào, nhưng trước mắt có thể giữ được tánh mạng đã là tốt lắm rồi.
Chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng vung tay trái lên, một đám khí có hai màu hồng và đen trộn lẫn vào nhau trong nháy mắt đã đánh về phía mấy người Côn Bằng, mọi người hoảng sợ, vội vàng nhanh chóng lui về phía sau.
Có người thoát được nhưng cũng có người chậm chân, bị đám khí có hai màu hồng và đen trộn lẫn vào nhau quấn lấy, lập tức kêu lên thảm thiết, lại là bị đám khí có hai màu hồng và đen trộn lẫn vào nhau kia hoà tan, đang sống sờ sờ hóa thành nước mủ, thi cốt vô tồn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Côn Bằng lắp bắp kinh hãi, người kia chính là cao thủ Đại La Kim Tiên, cư nhiên cứ như vậy đã hôi phi yên diệt? Đám khí có hai màu hồng và đen trộn lẫn vào nhau này rốt cuộc là thứ gì?
Không dám lại gần chút nữa, Côn Bằng cắn răng một cái, mang theo các cao thủ rẽ qua hướng khác tìm kiếm.
Thẳng đến lúc này, Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, ít nhất nguy cơ tạm thời giải trừ.
Thiếu niên giơ đầu ngón tay lên, hai người không hề có sức phản kháng đã bị mang vào rừng rậm, không biết qua bao lâu, trước mắt rốt cuộc dần dần trống trải, xuất hiện một chỗ tiểu viện thanh nhã.
Thấy cảnh tượng này, hai kẻ đầu trọc không khỏi suy tư, bọn họ rốt cuộc gặp nhân vật dạng gì. Nhưng mà giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt của bọn họ trở nên rất khó coi. Bởi vì hai người rốt cuộc cũng đã nhớ đến, ở trong Hồng Hoang có được uy lực bực này, chỉ có thể là Hỗn Độn Ma Thần!
Thiếu niên đẩy ra cửa viện, ném Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề xuống đất. Đến lúc này, hai người mới thấy được ở trong tiểu viện có một bàn đá, bên cạnh bàn còn ngồi một nam tử khác.
- Dương Mi, ngươi chừng nào thì đổi tính? Cư nhiên mang theo hai vật còn sống trở về.
Nam tử kia ước chừng 30 tuổi nhưng thực lực cũng sâu không lường được giống như thiếu niên kia.
Khi thấy thiếu niên mang Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề, hắn hơi có chút ngoài ý muốn.
Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề lòng đã lạnh thấu, nơi này cư nhiên có hai Hỗn Độn Ma Thần? Bọn họ chỉ sợ đời này đều đừng nghĩ chạy đi.
- Ta chính là cảm thấy hai tên gia hỏa này rất thú vị, vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống xin tha. Ha ha ha ha . . . sinh linh trong Hồng Hoang thật là càng ngày càng không ra gì.
Thiếu niên khinh thường cười nhạo một hồi, nói:
- Thì Thần, chúng ta ngốc ở chỗ này cũng đủ lâu rồi, bên ngoài có chuyện gì lớn xảy ra cũng không biết, không bằng để bọn họ làm tai mắt của chúng ta?