Tô Điềm Điềm thấy Trần Nhã Vân hồ cảm thấy chính là vì Cố Cẩm Châu làm sai, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: “anh, không đồng ý.”
Trần Nhã Vân thấy Tô Điềm Điềm nói ra tình hình thực tế, ngữ khí hòa hoãn xuống dưới: “Điềm Điềm là bởi vì không được lên núi nên mới không vui sao? Trên núi nguy hiểm, Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, để hai đứa một mình lên núi, sẽ khiến người lớn lo lắng.”
Thấy vẻ mặt ngây thơ của Tô Điềm Điềm, Trần Nhã Vân biết là Tô Điềm Điềm chẳng sợ lại thông minh, cũng chỉ là một đứa trẻ chưa t 1 tuổi mà thôi, nghe không hiểu đạo lý lớn, thực bình thường.
Vì thế, Trần Nhã Vân thay đổi một cách nói khác: “Chẳng lẽ Điềm Điềm hy vọng người nhà lo lắng sao?”
Tô Điềm Điềm vội vàng lắc đầu: “Không cần!”
“Vậy thì đúng rồi, về sau Điềm Điềm muốn lên núi, có thể nói với người trong nhà, để người lớn cùng lên núi với bé.”
Tô Điềm Điềm gục xuống đầu nhỏ, tay nhỏ quấn lại vào nhau thành một nắm, nặng nề mà gật gật đầu.
......
Thời gian luôn là trôi qua thật mau, Tôn Hương Liên thường thường dẫn dắt Tô Điềm Điềm lên núi, mà mỗi lần lên núi đều sẽ có thu hoạch, này càng khiến cho Tôn Hương Liên kiên định rằng Tô Điềm Điềm có phúc khí.
Nhoáng cái liền sắp tới tết, Thẩm Xảo Anh bởi vì có Tô Điềm Điềm, nên quan hệ với Trần Nhã Vân còn tính không tồi, thấy hai mẹ con Trần Nhã Vân và Cố Cẩm Châu hai cái bụng ăn tết, không đành lòng.
Hôm nay, lúc sang nhà họ Cố đón Tô Điềm Điềm, nhịn không được mở miệng hỏi: “Chị Nhã Vân, nếu không hai mẹ con sang nhà em ăn tết đi? Ăn tết chính là vì muốn được náo nhiệt, chị với Cẩm Châu hai mẹ con......”
Trần Nhã Vân nghĩ tới ông xã vẫn luôn không có tin tức gì, ánh mắt không khỏi buồn bã, nhìn đến bộ dáng chờ mong của Thẩm Xảo Anh, cuối cùng vẫn là chối từ: “Này ăn tết đều là người một nhà ở bên nhau cungf tết, hai mẹ con chị rốt cuộc là người ngoài, đi Tô gia ăn tết không thích hợp.”
Thẩm Xảo Anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, ở chung trong khoảng thời gian này, Thẩm Xảo Anh biết Trần Nhã Vân đôi khi vô cùng cố chấp, là rất khó nói thông suốt cho được.
“Vậy được rồi.”
Thẩm Xảo Anh cũng không tiếp tục khuyên, ôm Tô Điềm Điềm đi về nhà.
Ăn tết luôn cần phải chuẩn bị hàng tết, nguyên bản mấy năm trước trong thôn vẫn là đội sản xuất, nếu mùa màng tốt, ăn tết sẽ mổ một con heo, phân cho từng người trong thôn, từ sau khi cải cách mở ra, quy củ này liền không còn nữa.
Hiện tại đều là từng nhà tự mình chuẩn bị.
Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý thương lượng một phen, quyết định vẫn là đi huyện thành mua một chút thịt heo về, tuy nói trong nhà không thiếu thịt, nhưng phần lớn đều là thịt lợn rừng thịt gà rừng thỏ hoang linh tinh.
Tuy rằng đều là thịt, chính là nuôi trong nhà thịt mỡ sẽ nhiều hơn, hơn nữa chất thịt cũng ngon hơn, hoang dại không có nhiều thịt mỡ, thịt rất săn chắc, nướng lên vị thịt cũng không ngon bằng nhà nuôi.
Ăn tết rốt cuộc là chuyện lớn, Tôn Hương Liên vẫn quyết định nên ăn ngon một chút.
Vì thế, Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương dẫn theo Tô Điềm Điềm đi lên huyện thành, những người khác ở nhà quét tước vệ sinh, thu thập dọn dẹp phòng ở.
......
Huyện thành ở phụ cận cách thôn Tuyền Hải kỳ thật cũng không xa, nếu như đi bộ thì mất khoảng tầm 3,4 tiếng, nhưng nếu ngồi xe thì không giống vậy, trong thôn có xe bò cùng xe lừa, đi tới huyện thành chỉ cần hai mươi mấy phút liền đến.
Trước kia Tô Minh Thương đi tới huyện thành bán chút đồ kiếm chút lợi nhuận, trên cơ bản đều là đi bộ, lần này dẫn theo Tô Điềm Điềm, vì không để Tô Điềm Điềm khó chịu, Tôn Hương Liên quyết định đi xe bò.
Lý bà tử cùng Tiền thị hôm nay vừa lúc cũng phải đi tới huyện thành, hai người đều không dẫn theo trẻ con, chủ yếu vẫn là không có phương tiện, đi xe bò mỗi người đều mất tiền.
Hai người đều luyến tiếc tiêu tiền vào việc này.
Nhìn thấy Tôn Hương Liên ôm theo Tô Điềm Điềm, Tiền thị nhịn không được mở miệng chế giễu.