“Đến huyện thành là chuyện tốt như vậy, Tôn Hương Liên bà lại chỉ mang theo một con nhóc con đi theo thôi sao?”
Tô Điềm Điềm biết Tiền thị người này vẫn luôn có quan hệ không tốt với bà nội, hơn nữa cực kỳ không thích cô, lần này nghe được Tiền thị chế giễu, trên gương mặt tức khắc hiện nên vẻ tức giận, phồng má, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ đã tròn vo, lúc này lại càng tròn.
Tô Điềm Điềm nghe được Tô Minh Thương khen, nhịn không được giơ đầu nhỏ lên, một tư thế thần khí hiện ra như thật, làm Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương buồn cười.
Nhưng ở trong mắt Lý bà Tử cùng Tiền thị, cũng liền chẳng phải việc gì to tát.
“Tiền Chiêu Đệ, chuyện tôi làm ai cần bà lo? Tôi thích đối tốt với Điềm Điềm đó, liên quan gì đến bà?”
Tiền Chiêu Đệ chính là tên đầy đủ của Tiền thị, từ cái tên liền có thể nhìn ra được nhà họ Tiền là gia đình như nào,chịu ảnh hưởng nhiều từ nhà họ Tiền, Tiền thị cũng rất trọng nam khinh nữ.
Nhưng cố tình Tiền thị lại chỉ sinh được mấy cô con gái, đến cuối cùng mới được một cây độc đinh, mà sau khi căn độc đinh cưới vợ, cũng là sau khi sinh được vài đứa con gái mới được đứa con trai.
Ngày thường, Tiền thị bảo bối cưng nựng cháu trai vô cùng, gặp ai cũng khoe.
Để cho Tiền thị ghen ghét chính là Tôn Hương Liên có nhiều con trai cháu trai như vậy .
Cố tình hai người là chị em dâu, chẳng sợ hai nhà cũng không thân cận, nhưng khó tránh khỏi sẽ có người tới so sánh hơn thua.
Tiền Chiêu Đệ tức giận không nói nên lời, ánh mắt nhìn về phía Tô Điềm Điềm càng thêm hung ác, làm Tô Điềm Điềm có chút sợ hãi.
Thấy Tô Điềm Điềm nhịn không được rụt rụt thân thể be bé, Tôn Hương Liên tức khắc nổi giận: “Tiền Chiêu Đệ, bà nhìn cái gì đó? Điềm Điềm lại chẳng phải cháu gái bà, không tới phiên bà quản.”
Lý Bà Tử thấy thế, vội vàng mở miệng: “Tôn Hương Liên, lời này là không đúng rồi, vợ của Đại Phú rốt cuộc là bà bác của Tô Điềm Điềm, nói hai câu thì có sao? Hơn nữa nói cũng không sai, một con nhóc mà thôi, đối tốt với nó như vậy để làm cái gì?”
Tô Điềm Điềm thấy thế, tức giận mà nói: “Người xấu!”
Theo cô thấy, hai người hung dữ như vậy, còn không thích cô, chính là người xấu.
Cái này, khiến Tiền Chiêu Đệ càng là bất mãn: “Tôn Hương Liên, bà nhìn xem này, đây là giáo dưỡng của cháu gái cưng của bà đó hả? tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của nó, kết quả trực tiếp liền nói tôi là người xấu?”
Tôn Hương Liên nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tô Điềm Điềm, chỉ cảm thấy cháu gái nhà mình làm cái gì đều đáng yêu nhất.
Nghe thấy Tiền Chiêu Đệ nói xấu Tô Điềm Điềm, Tôn Hương Liên lập tức phản bác nói: “Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, còn chưa tới một tuổi, Tiền Chiêu Đệ bà bao nhiêu tuổi rồi, còn so đo với một đứa con nít, bà không thấy mất mặt xấu hổ hay sao?”
Tiền Chiêu Đệ có ý muốn phản bác, không đợi bà ta mở miệng nói chuyện, đã bị Tôn Hương Liên đánh gãy: “Nói nữa, vừa mới Điềm Điềm cũng không chỉ tên nói họ không phải sao? Có lẽ Điềm Điềm cũng chẳng nói bà thì sao?”
Tiền Chiêu Đệ chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, bà cùng Tôn Hương Liên là chị em dâu đã nhiều năm, tự nhiên biết bản lĩnh của Tôn Hương Liên, biết bản thân nói không lại Tôn Hương Liên, chẳng sợ có thêm Lý bà tử, cũng đều không phải đối thủ của Tôn Hương Liên.
Nhưng bảo bà bỏ qua, cứ như vậy, Tiền Chiêu Đệ lại như thế nào cũng đều không muốn.
Đúng lúc này, người đánh xe hô: “Huyện thành tới rồi, xuống xe thôi.”
Tiền Chiêu Đệ cùng Lý bà tử tức khắc thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ vật nhanh như chớp xuống xe chạy nhanh, chẳng mấy chốc liền không thấy bóng người.
Tôn Hương Liên nhìn bóng dáng hai người, nhịn không được xuy một tiếng.
“Mẹ, khoảng thời gian trước hai người họ có dẫn theo cháu trai tới huyện thành, làm náo loạn xảy ra không ít chuyện chê cười, lần này xem ra là không dám dẫn cháu trai theo.”
Tôn Hương Liên không chú ý việc này, có chút tò mò.