Nghĩ đến đây, người bán hàng đầy mặt tươi cười mà nói: “Bác gái và anh, hai người tới mua cái gì ạ?”
Tôn Hương Liên hỏi: “Có quần áo cho trẻ em hay không? Còn có sữa mạch nha sữa bột linh tinh.”
Nghe được Tôn Hương Liên hỏi chuyện, người bán hàng tươi cười càng lớn hơn nữa: “Lầu một là khu thời trang trẻ em, lầu hai là bán sữa mạch nha sữa bột linh tinh, còn có một ít kẹo và thức ăn.”
Tôn Hương Liên cười cười, lễ phép mà nói: “Cảm ơn.”
Tiếp theo, Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương mang theo Tô Điềm Điềm đi tới khu bán quần áo ở lầu một, nhìn quần áo rực rỡ muôn màu muôn vẻ, Tôn Hương Liên không cấm cảm thán cuộc sống hiện tại tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Trước kia nào có quần áo đẹp như vậy?
Người bán quần áo nhìn thấy Tôn Hương Liên một nhà, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là hô: “Bác gái, bác muốn mua cái gì?”
Tôn Hương Liên ý bảo Tô Minh Thương buông Tô Điềm Điềm xuống, chỉ vào Tô Điềm Điềm mà nói: “Có váy nào cho bé gái không cô?"
Người bán hàng nhìn thấy quần áo trên người Tô Điềm Điềm, tức khắc sửng sốt, bởi vì Tô Minh Lương cùng Triệu Tuệ Đình vẫn luôn hay gửi một ít quần áo và đồ ăn về, nên có thể nói quần áo của Tô Điềm Điềm có rất nhiều, hôm nay khó được đi huyện thành một chuyến.
Tôn Hương Liên liền trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho Tô Điềm Điềm, nhìn qua giống như búp bê Tây Dương vậy.
Tô Điềm Điềm được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, thịt đô đô đặc biệt chọc người yêu thích, làm người khác nhìn thấy liền nhịn không được nảy sinh yêu thích trong lòng.
Người bán hàng chú ý tới diện mạo và quần áo của Tô Điềm Điềm, tức khắc hiểu được, tuy hiện tại cuộc sống đã tốt hơn trước, nhưng cũng chỉ là so sánh với mấy năm trước mà thôi.
Hiện tại có thể mặc được chiếc váy công chúa và đôi giày da giống như Tô Điềm Điềm, hơn nữa Tô Điềm Điềm trắng trẻo mập mạp như vậy, vừa thấy liền biết điều kiện gia đình rất tốt.
“Bé con tên gọi là gì? Lớn lên thật đáng yêu.”
Người bán hàng cười hỏi, ngay sau đó liền lấy ra một ít mẫu váy dành cho bé gái phấn nộn nộn đưa cho Tôn Hương Liên nhìn xem.
“Mấy cái này bác xem xem thế nào?”
Tôn Hương Liên cảm thấy những chiếc váy này thật là đẹp mắt, vừa lúc xứng đôi với Tô Điềm Điềm .
Vì thế, Tôn Hương Liên liền nhờ người bán hàng dẫn Tô Điềm Điềm đi thử quần áo, còn mình thì ở bên ngoài chờ.
Tô Minh Thương biết hàng bán trong cửa hàng bách hóa đều rất đắt tiền, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt: “Mẹ, quần áo trong đây đều rất đắt, mẹ có mang đủ tiền sao?”
“Tự nhiên là mang đủ, trước đó lên núi không phải mang về được rất nhiều đồ sao? Bán được không ít tiền.”
Đồ vật mấy tháng nay tìm được trên núi, có khi là Tô Minh Thương mang lên huyện thành bán, nhưng phần lớn đều là tự Tôn Hương Liên mang lên huyện thành bán, đặc biệt là sau khi bắt đầu vụ mùa.
Tô Điềm Điềm đổi xong váy đi ra, Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương đều biết Tô Điềm Điềm đáng yêu, đều nói người dựa y trang, mặc vào chiếc váy ren hồng nhạt, càng giống như búp bê Tây Dương hơn trước.
Người bán hàng khó có dịp được nhìn thấy bé gái nào xinh đẹp như vậy, nhịn không được mà khen tặng từ tận đáy lòng: “Mặc thực vừa người, cũng rất đẹp.”
Tôn Hương Liên bàn tay vung lên, nói: “Vậy lấy cái này đi, lại mua thêm một cái nhưng màu khác, Điềm Điềm thích màu gì nào?”
Tô Điềm Điềm thưởng thức quần áo mặc trên người, cảm thấy quần áo trên người thật là đẹp mắt, nghe được Tôn Hương Liên hỏi chuyện, Tô Điềm Điềm nãi thanh nãi khí mà trả lời nói: “Màu lam.”
Tôn Hương Liên cảm thấy Tô Điềm Điềm mặc gì cũng đẹp, tự nhiên sẽ không có ý kiến.
“Vậy lấy hai chiếc một hồng một lam, mặt khác có quần áo dành cho bé nam không? Loại đơn giản mặc bền ấy.”
Người bán hàng nghe được khẩu khí của Tôn Hương Liên, liền biết là khách sộp, vội vàng đề cử mấy bộ quần áo cho bé nam.