Quần áo của bé trai cũng không đa dạng như của bé gái, trên cơ bản đều là những màu sắc đơn điệu, Tôn Hương Liên suy xét về đến các cháu trai trong nhà đều đang ở lứa tuổi hiếu động, nên liền chọn những bộ có màu sắc tối, sẫm màu.
Người bán hàng thấy Tôn Hương Liên mua nhiều như vậy, vui vẻ vô cùng.
Sau khi mua xong quần áo, Tôn Hương Liên liền mang theo Tô Điềm Điềm cùng Tô Minh Thương đi lên lầu hai, Tô Minh Thương trong lòng nghi hoặc: “Mẹ, anh cả chị dâu gửi rất nhiều quần áo về rồi, không cần thiết lại mua này đó, hơn nữa trẻ con ớn mau.”
Tuy nói trong nhà khoảng thời gian này có điểm tiền, cuộc sống cũng tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn là không cần thiết ăn xài phung phí như vậy.
Tôn Hương Liên liếc xéo Tô Minh Thương một cái, ôm Tô Điềm Điềm nói: “Trong nhà quả thật là có rất nhiều quần áo, anh cả con cũng gửi về cho rất nhiều, nhưng đó là tấm lòng của anh cả chị dâu con, còn đây là tấm lòng người làm bà nội của mẹ.”
“Nguyên bản trong nhà điều kiện còn tính có thể, nhưng không có dư dả tiền nong như vậy, tự nhiên không có cách nào bày tỏ với tụi nhỏ, nhưng hiện tại không giống, tự nhiên phải mua chút đồ tốt cho tụi nhỏ.”
Tô Minh Thương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ba người đi lên lầu hai, chọn lựa kẹo hạt dưa các thứ linh tinh lặt vặt khác, lúc này, một tiếng kêu truyền tới.
“Bác gái, Minh Thương.”
Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Nhã Vân dẫn theo Cố Cẩm Châu đang đứng ở cửa cạnh cầu thang tầng hai.
“Vợ cậu Cố, Cẩm Châu, hai mẹ con cũng tới đây mua hàng tết sao?”
Trần Nhã Vân ôn nhu mà cười cười: “Đúng vậy, không nghĩ tới lại gặp được bác gái.”
Tôn Hương Liên biết bối cảnh gia đình của Trần Nhã Vân khác với nhà bọn họ, nhưng cũng không biết vì sao lại nhất định phải chuyển tới thôn Tuyền Hải, nhưng cái này cũng không phải là chuyện bà có thể quản.
Bởi vậy, đối với Trần Nhã Vân lẻ loi một mình dẫn theo con nhỏ, còn có thể tới cửa hàng bách hoá mua đồ, Tôn Hương Liên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào.
Tôn Hương Liên thấy thế, liền cùng Trần Nhã Vân cùng nhau chọn lựa hàng tết, quả nhiên, Trần Nhã Vân rất là quen thuộc.
Sau khi chọn hàng xong, Tôn Hương Liên liền tính toán đi về, thuận miệng hỏi một câu: “Vợ cậu Cố, cháu với Cẩm Châu có cùng về luôn không?
Trần Nhã Vân khẽ lắc đầu: “Dạ không ạ, cháu với Cẩm Châu còn có chút việc, đợi lát nữa mới trở về.”
Tôn Hương Liên gật gật đầu, ôm lấy Tô Điềm Điềm từ nãy tới giờ vẫn đang chơi vô cùng vui vẻ với Cố Cẩm Châu, nói: “Vậy cả nhà bác đi về trước nhé.”
Trần Nhã Vân và Cố Cẩm Châu cùng phất tay tạm biệt với đám người Tôn Hương Liên, sau khi bọn họ rời đi, cảm xúc của Trần Nhã Vân lập tức hạ xuống: “Mắt thấy sắp ăn tết tới nơi rồi, mà ba con một chút tin tức cũng không có."
Lần này Trần Nhã Vân mang theo Cố Cẩm Châu tới huyện thành vừa là để mua hàng tết, năm trước vời vì chuyện của Cố gia, vẫn chưa được ăn cái tết yên ổn, trong lòng Trần Nhã Vân vẫn luôn có chút vướng mắc.
Lần này tuy rằng vắng bóng chồng, nhưng dù sao cũng đã được yên ổn, Trần Nhã Vân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định cùng con trai đón tết chỉnh chu.
Cái thứ hai là vì muốn thám thính một chút tin tức của chồng, nhưng một chút tin tức cũng không có, làm Trần Nhã Vân lo lắng sốt ruột.
“Hẳn là sẽ không có việc gì, mẹ không cần suy nghĩ nhiều, hiện tại không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, có lẽ là ba đang phải xử lý chuyện với người ta mà thôi.”
Cố Cẩm Châu vội vàng an ủi, ở kiếp trước có lẽ là bởi vì lộ tuyến đã được định sẵn, quy hoạch tốt từ trước, cho nên không chuyện mất liên lạc lâu như vậy.
Như bây giờ, khiến cho trong lòng Cố Cẩm Châu có chút bất an.
Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ có nguyên nhân khác.
Nhà họ Cố không đến mức sẽ ra tay tàn nhẫn với ba ba chứ?
Trần Nhã Vân thở dài: “Hiện tại chỉ có thể như vậy.”