Tôn Hương Liên mua xong đồ vật, đã là bao lớn bao nhỏ, ngồi trên xe bò, nhìn thấy Tôn Hương Liên mua nhiều đồ vật như vậy, còn có bộ váy mới mặc trên người Tô Điềm Điềm, mọi người liền biết Tôn Hương Liên tiêu không ít tiền.
Tiền Chiêu Đệ cùng Lý bà tử thì không mua được bao nhiêu, cũng liền tượng trưng mua một í gọi là có, nhìn thấy Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ như vậy, ghen ghét đỏ đôi mắt.
Vốn điều kiện gia đình nhà Tô Đại Quý cũng đã khá tốt, có một cậu con trai công tác ở thủ đô, còn có một cô con dâu là con gái trưởng thôn.
Có thể nói điều kiện gia đình nhà Tô Đại Quý cũng không kém so với nhà trưởng thôn là bao, thậm chí khả năng còn tốt hơn so với nhà trưởng thôn.
Nhưng m dù vậy, nhưng phía trước cũng không tiêu pha, ra tay rộng rãi như vậy, xem ra nhà Tô Đại Quý phát tài rồi.
Trước đó Tôn Hương Liên thường lên núi hái được không ít đồ đem bán được không ít tiền, ngay từ đầu mọi người còn không biết, sau đó mới biết được là Tôn Hương Liên hái được thứ tốt ở trên núi.
Vì thế, không ít người trong thôn khi không có việc gì, rảnh rỗi cũng lên trên núi tìm kiếm, thế nhưng đúng là có tìm được chút ít, chỉ là không tìm được nhiều như Tôn Hương Liên mà thôi.
“Tôn Hương Liên, nhà bà thật đúng là phát tài rồi sao, bao lớn bao nhỏ như vậy cũng phải tiêu không ít tiền đâu nhỉ?”
Tôn Hương Liên rất là vô ngữ với Tiền Chiêu Đệ, người này thực sự là không chịu nhớ lâu, hoàn toàn quên mất rằng buổi sáng bản thân là như thế nào xám xịt rời đi.
“Liên qua gì tới bà? Tuy rằng hai chúng ta là chị em dâu, nhưng tôi nhớ rõ hai nhà chúng ta cũng đã phân gia từ lâu rồi mà?”
Tiền Chiêu Đệ bị hung hăng nghẹn họng: “tôi cũng chỉ quan tâm một chút mà thôi, mọi người đều là người cùng thôn, lại là chị em dâu, thấy bà tiêu tiền ăn xài phung phí như vậy, nhịn không được nói hai câu mà thôi.”
“Ai cần bà nói? Chẳng lẽ bà mua ít như vậy, những người khác cũng phải mua ít giống bà mới được hả?”
Tô Điềm Điềm nằm trong lòng Tôn Hương Liên, nhìn Tôn Hương Liên cãi nhau với Tiền Chiêu Đệ, biết Tôn Hương Liên sẽ không ở thế hạ phong, mỗi lần đều là Tiền Chiêu Đệ chịu xui xẻo, nhưng cố tình Tiền Chiêu Đệ càng thua càng đánh.
Thấy Tiền Chiêu Đệ nói không ra lời, Tô Điềm Điềm sùng bái nhìn về phía Tôn Hương Liên, bà nội của mình thật sự là quá uy vũ!
Tiếp thu đến ánh mắt sùng bái của Tô Điềm Điềm, lưng Tôn Hương Liên đều nhịn không được mà thẳng hẳn lên.
Tiền Chiêu Đệ tức giận đến cả người run rẩy: “Bà, cái bà này, thật là không biết lòng tốt của người khác mà!”
Những người còn lại ở trên xe bò thấy một màn như vậy đều sôi nổi hoà giải: “Vợ Đại Quý, vợ Đại Phú, hai người các ngươi mỗi người bớt một câu đi thôi.”
Tôn Hương Liên thấy những người khác đứng ra hoà giải, liền nói: “Cái này cũng không phải do tôi khơi mào trước, là Tiền Chiêu Đệ bà ta một hai phải trêu chọc tôi, nếu không phải như vậy, tôi cũng sẽ không cãi nhau với bà ta.”
Tôn Hương Liên bãi sự thật giảng đạo lý, làm mọi người đều nhịn không được gật đầu tán thành.
Không nói đến mọi người đều là người cùng thôn, đều hiểu biết tính tình của Tiền Chiêu Đệ, so với Tiền Chiêu Đệ, tuy rằng Tôn Hương Liên hơi đanh đá một chút, nhưng làm người rất tốt, hơn nữa nhà Tôn Hương Liên con trai thì có tiền đồ, còn có quan hệ thông gia với trưởng thôn.
Mọi người tự nhiên càng thêm thiên hướng với Tôn Hương Liên.
Tiền Chiêu Đệ thấy thế, càng thêm tức ngưcj, cảm thấy tất cả mọi người đều đang đối nghịch với bà ta, ngay khi đang muốn nói chuyện, Lý bà tử lập tức lôi kéo tay áo của Tiền Chiêu Đệ, nhẹ giọng nói: “Chiêu Đệ, không thấy mọi người đều đứng về phía của Tôn Hương Liên hay sao? Vẫn là thôi đi, đừng nói nữa, bằng không kết thúc không được.”
Tiền Chiêu Đệ biết Lý bà tử nói có đạo lý, nín thở nói: “Thôi được rồi”
Tôn Hương Liên lấy ra một viên kẹo trái cây, trực tiếp cho Tô Điềm Điềm, để Tô Điềm Điềm ăn kẹo.
Vốn trẻ con còn bé như vậy, là không thể ăn kẹo cứng, dễ dàng bị hóc ở cổ họng, nhưng Tôn Hương Liên tin tưởng vững chắc cháu gái nhà mình không phải người thường, thông minh thật sự, sẽ không bị hóc ở cổ họng.