Sau khi Phân gia, hai nhà liền không có cái gì lui tới, chỉ là tiệc trăm ngày lần này, Tiền thị và Tô Đại Phú vẫn là sẽ sang.
Tiền thị thấy được đồ ăn trên bàn, ghen ghét đến đỏ cả đôi mắt.
“Nhà Tô Đại Quý thật đúng là đã phát tài rồi.”
Nghĩ đến đây, Tiền Thị liền khó chịu trong lòng.
Ngồi bên cạnh Tiền thị chính là Lý bà tử, quan hệ cũng không tốt với Tôn Hương Liên, nhìn thấy phản ứng của Tiền Thị, liền biết Tiền thị suy nghĩ cái gì.
“Này rõ ràng chính là cái đồ muốn bồi tiền, kết quả Tô gia lại coi trọng như vậy, sáu thằng cháu trai trước đó cũng chưa gặp thấy nhà họ Tô coi trọng cỡ nào?”
Lý bà tử cũng giống với Tiền thị, đều là sinh một đám con gái, cuối cùng mới có một cây độc đinh.
Bởi vậy nhìn thấy Tôn Hương Liên có một đám con trai, cháu trai như vậy, trong lòng liền không thoải mái.
“Ai nói không phải đâu? Nhưng ai làm cho Tôn Hương Liên có một thằng con trai công tác ở thủ đô đâu? Lại có thêm một cô con dâu là con gái thôn trưởng đâu?
Tiền thị cười lạnh nói, Lý bà tử ở một bên liên tục phụ họa.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tôn Hương Liên liền bế theo Tô Điềm Điềm đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tô Điềm Điềm ăn mặc quần áo xinh đẹp, các bé gái khác có mặt ở đây đều nhịn không được hâm mộ, nếu bản thân mình chính là Tô Điềm Điềm thì tốt biết bao?
Tôn Hương Liên là chủ nhà, muốn chiêu đãi tiếp đón khách khứa, bởi vậy Tô Điềm Điềm lộ cái mặt liền đến trong lòng ngực của Thẩm Xảo Anh, sau đó Tiền thị nhìn thấy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Xảo Anh, hỏi: “Xảo Anh này, bác có thể ôm Điềm Điềm một cái có được hay không?”
Thẩm Xảo Anh cảnh giác nhìn về phía Tiền thị, cô là biết đến ân oán hai nhà, cũng biết tính tình Tiền thị, Tiền thị muốn ôm Điềm Điềm? Bà ấy có lòng tốt như vậy?
“Điềm Điềm sợ người lạ, vẫn là thôi đi.”
Thẩm Xảo Anh cự tuyệt khiến Tiền thị cảm thấy không còn mặt mũi, thái độ đột nhiên cứng rắn: “Xảo Anh, bác dù sao cũng là Bà bác của con bé, còn có thể làm hại con bé hay sao? Hơn nữa trẻ con bé tí như thế, còn chưa biết nhận người đâu!”
Lời nói đều nói đến mức này, Thẩm Xảo Anh chỉ có thể đưa Tô Điềm Điềm cho Tiền thị ôm, Tô Điềm Điềm vừa tới trong lòng Tiền thị liền cảm thấy không thoải mái, ý xấu trên người của Tiền thị quá mức rõ ràng.
Tiền thị ôm Tô Điềm Điềm, trên mặt mỉm cười, trên thực tế trong ánh mắt đều là ác độc, mắt thấy tay Tiền thị buông lỏng, Tô Điềm Điềm sắp bị rơi xuống, may mắn Thẩm Xảo Anh vẫn luôn quan sát theo dõi đến từng động tác của Tiền thị,
Nhìn thấy Tô Điềm Điềm sắp bị rơi xuống, Thẩm Xảo Anh lập tức vươn tay đỡ lấy Tô Điềm Điềm ôm trở về, Tô Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng lại đây rằng đã xảy ra chuyện gì, cũng đã trở lại trong lòng ngực của Thẩm Xảo Anh.
“Ô oa ——” Tô Điềm Điềm rốt cuộc ý thức được chuyện gì đã xảy ra, sợ hãi khóc to.
Tôn Hương Liên nghe được tiếng khóc của Tô Điềm Điềm, vội vàng lại đây, liền nhìn thấy hai người Thẩm Xảo Anh và Tiền thị đang giằng co qua lại.
“Vợ thằng tư, làm sao vậy? Như nào mà Điềm Điềm lại khóc thế hả?”
Thẩm Xảo Anh nhìn thấy Tôn Hương Liên lại đây, giống như thấy được tâm phúc vậy, tủi thân nói: “Mẹ, vừa mới bác gái sang đây, một hai đòi ôm Điềm Điềm, con không có đồng ý, bác gái lại cậy là bậc trưởng bối trong nhà để nói chuyện.”
“Kết quả, vừa mới bế tới, tay bác gái liền bị tuột, cũng may con phản ứng mau, bằng không Điềm Điềm liền phải bị rơi ngã xuống đất.”
Nghe xong Thẩm Xảo Anh nói, Tôn Hương Liên nổi giận đùng đùng nhìn về phía Tiền thị: “Tiền thị, bà bao nhiêu tuổi rồi? Thế nhưng còn đối xử như vậy với một đứa trẻ con?”
Tiền thị thấy Tôn Hương Liên lại đây, hơn nữa vừa mới đuối lý, khó tránh khỏi có chút chột dạ khí đoản: “Tôi cũng chỉ là không cẩn thận, nói nữa, hiện tại Điềm Điềm cũng không phải không có việc gì rồi sao?”
Tôn Hương Liên tức giận bật cười: “Không có việc gì là có thể bỏ qua? Điềm Điềm đều bị dọa tới như vậy rồi, khóc không ngừng, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?”