Cho nên Trần Vân cố gắng hết sức không để ý đến ánh mắt của Thiết Trụ, ôm Thiết Đản đi vào bếp.
Sau khi cô tỉnh lại chỉ uống có một chén sữa mạch nha, bây giờ bụng đã đói cồn cào.
Gọi Nhị Nữu tới nhóm lửa, Trần Vân nấu một nồi nước, lột bỏ đi lông và da thỏ, cắt thành miếng nhỏ.
Cô chuẩn bị dùng thịt thỏ làm thịt kho tàu, trong nhà không có đủ gia vị, chỉ có thể làm đơn giản, một nồi thịt thỏ dùng hết nửa hủ mỡ cũng có sắc hương đầy đủ, hương thơm làm mọi người chảy nước miếng điên cuồng.
Làm thỏ xong, Trần Vân bắt đầu nấu cơm, chờ cơm rút bớt nước tiếp tục để thịt thỏ kho tàu vào nấu cùng nhau.
“Tới ăn cơm.”
Trần Vân lấy thịt thỏ mang lên, kêu Nhị Nữu lấy chén đũa, bản thân thì vào phòng ôm Thiết Đản ra ngoài, xong thì mang chậu nước đến cho bọn nhỏ rửa tay.
Một con thỏ nặng bốn cân, Trần Vân làm một nửa, nấu ra một nồi lớn.
Màu thịt thỏ mê người, mùi thơm nồng nặc.
Thiết Trụ rửa tay xong không thèm lau, không kịp chờ đợi bóc một miếng thịt thỏ ném vào trong miệng.
Thịt thỏ mới nấu xong, bỏ vào miệng vẫn còn rất nóng.
Đầu lưỡi Thiết Trụ bị nóng đau cũng không nỡ nhả miếng thịt trong miệng ra, nhanh chóng cắn mấy cái rồi nuốt xuống.
“Ăn chậm thôi, không có ai giành với con.” Trần Vân đưa cho cậu một đôi đũa, để cậu và Nhị Nữu ăn chung một cái chén, bản thân thì ôm Thiết Đản bắt đầu ăn.
Ở thời đại này, không người nào có mỡ bụng, lần gần nhất Thiết Trụ được ăn thịt là ngày kết hôn của Trịnh Vệ Hoa và chủ nhân cơ thể này, lúc đó ăn xong cậu còn cầm chén liếm rất nhiều lần, đó là lần cậu được ăn ngon nhất.
Thế nhưng hôm nay người phụ nữ xấu xa này làm thịt thỏ ăn còn ngon hơn lần trước!
Thiết Trụ nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, vừa đúng lúc bị Trần Vân bắt được.
“Thế nào?”
Thiết Trụ lắc đầu xong lại tiếp tục cúi đầu ăn điên cuồng, sau một lát nói: “Ngày mai tôi sẽ đi bắt thỏ!”
“Con dám!” Trần Vân trừng mắt: “Trên núi là nơi để trẻ con như con đi sao? Đã quên bài học hôm nay rồi?”
Đứa nhỏ bĩu môi không nói lời nào, hiển nhiên là có chút không phục.
“Muốn ăn thịt thì sau này chúng ta có thể đi mua, lần trước cha gửi phiếu thịt về vẫn chưa có sử dụng, muốn ăn mẹ sẽ đi mua ngay, nhưng con tuyệt đối không được một mình đi lên núi!”
Trần Vân nhìn cậu không lên tiếng, hỏi lại một lần: “Có nghe không? Nếu con lên núi một mình, cho dù có bắt được con gì mẹ cũng sẽ không làm.”
Thiết Trụ bĩu môi một cái, bất đắc dĩ nói: “Đã biết.”
Cậu phốc một cái nhả xương ra, không cần dạy cũng biết dùng canh chan cơm, ăn đến miệng bóng nhẫy.
“Lần sau chờ cha về sẽ đi bắt thỏ.”
Cậu cũng muốn cho cha ăn thịt thỏ ngon như vậy.
*
Trần Vân cho Thiết Đản ăn trước rồi cô mới bắt đầu ăn.
Vừa cắn xong hai miếng, liền có người gõ cửa.
Hai đứa trẻ dừng một chút, ăn càng nhanh hơn, Thiết Trụ một hơi liền nhét hai miếng thịt vào trong miệng.
Trần Vân đặt Thiết Đản xuống, lau tay rồi đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, còn chưa kịp nhìn người bên ngoài, cô đã nghe thấy một giọng nói âm dương quái khí: "Đóng cửa lại thì làm sao có thể ăn ngon?”
Trần Vân nghe vậy lập tức không vui, nói: "Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ngoài cửa là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, cao hơn cô một chút, mặt dài, mắt nhỏ, môi mỏng, khi nói thì miệng hơi nhếch lên, trông có vẻ xấu tính.
Trần Vân lục lại trí nhớ và nhận ra rằng đây là bạn thân nhất của chủ nhân ban đầu, Trương Phân Phân.
Nói họ là bạn thân của nhau thì cũng không đúng lắm, hai người chỉ là bạn cùng lớp được hai năm. Trương Phân Phân đi theo nguyên thân chỉ biết ăn và uống, còn nguyên thân lại thích lợi dụng sự tầm thường của Trương Phân Phân để tôn lên vẻ đẹp của cô ta.
Trương Phân Phân rất ghét Trần Vân. Cảm thấy cô là một người nông cạn và ngu xuẩn, chỉ biết dựa vào khuôn mặt để kết bạn.
Khi nghe nói rằng cô sẽ kết hôn lần thứ hai, Trương Phân Phân ban đêm ngủ đều có thể cười phá lên, kết quả là người chồng thứ hai kia của Trần Vân hóa ra lại là một người đàn ông có thể kiếm tiền!