Bạch Thiến Thiến theo bản năng xê dịch sang một bên, giọng nói mang theo hoảng sợ, "Anh.. Muốn làm gì?"
Trong bóng đêm yên tĩnh hắn lạnh lùng nói: "Bất quá rượu này đối với tôi không tính là gì."
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghĩ đến trước đây hắn đã từng bị nguyên thân hạ dược, lúc đó hắn có thể nhịn xuống, bây giờ rượu tráng dương này thì tính là cái gì cơ chứ.
Bạch Thiến Thiến nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại cảm thấy có điểm không đúng, "Vậy anh nói với tôi để làm gì?"
"Không có gì, tôi ngủ đây." Hắn lạnh lùng nói một câu liền không để ý đến cô nữa.
"..."
Bạch Thiến Thiến cảm thấy được người này thật kỳ quái, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tiến hành thôi miên chính mình, chẳng được bao lâu liền ngủ.
Đêm nay Bạch Thiến Thiến lại nằm mơ, cô mơ thấy kiếp trước.
Ở một không gian chật hẹp tương tự như một căn phòng bí mật, chỉ có một chiếc đèn tường được thắp sáng, ánh đèn kia vừa vặn chiếu sáng một khoảng trên vách tường làm hiện ra một bức ảnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, bức ảnh kia xuất hiện có vẻ kỳ lạ quỷ dị. Mà cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, nhìn lên vừa lúc có thể nhìn đến bức ảnh kia, người trong ảnh chụp giống như là một thẩm phán nhìn cô một cách lạnh lùng, lẳng lặng nhìn chăm chằm vào cô.
Ảnh chụp là cô* của cô.
*em gái của bố
Cái tên biến thái kia thích nhất loại kỹ xảo này, cố ý ở trước mặt cô cô tra tấn cô. Làm cho di ảnh của cô cô nhìn thấy hắn hành hạ cô cháu gái yêu quý nhất của mình khi còn sống, làm cho linh hồn của cô ấy không được yên nghỉ sau khi chết.
Trong bóng đêm, cô nghe được hắn ở trên cơ thể cô thở dốc, thanh âm luôn làm cho cô cảm thấy ghê tởm, mà giờ phút này ở trong giấc mơ, ngoài buồn nôn cô còn cảm thấy một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Cô muốn giãy dụa, nhưng mà toàn thân đều bị trói buộc, cô không thể trốn thoát khỏi hắn cứ thế trở thành tù nhân của hắn.
Trên người đau đớn như thể bị xé rách, nhưng sự dày vò trong lòng mới là đáng sợ nhất. Kể từ khi bị hắn cầm tù, cô đã trải qua một thời gian dài bị dày vò như vậy. Bị hắn ngày đêm nối tiếp tra tấn và vũ nhục. Cô đã từng bỏ trốn khỏi đây, cứ tưởng rằng mình sẽ được giải thoát nhưng thật không ngờ rằng cô lại phải trải qua nỗi đau này sau vài năm.
Cô muốn giãy dụa nhưng không có khí lực, muốn hét lên nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh, bên tai là tiếng thở dóc và tiếng cười nhạo báng của hắn ta.
"Vật nhỏ, cô không thể trốn khỏi lòng bàn tay của tôi đâu."
Âm thanh vang lên bên tai của cô, mỗi một lời như một con rắn độc quấn lấy thân thể cô, xẹt qua một mảnh lạnh băng làm cho người ta sởn gai ốc.
Bạch Thiến Thiến bừng tỉnh, vừa tỉnh dậy, đôi mắt hoảng loạn của cô liền rơi vào một đôi mắt thâm thúy lại mang theo vài phần lo lắng. Đôi mắt hắn sâu thẳm, nhưng bây giờ dường như lại ẩn chứa một cảm giác rất an toàn.
Cô lúc này mới phát hiện chuyện vừa nãy chỉ là một giấc mơ, người kia cũng không có ở đây, Khâu Thiên Dương đã chết, cô hiện tại là Bạch Thiến Thiến, bây giờ cô đang ở Liêu gia, người trước mặt này là chồng trên danh nghĩa của cô.
Hai tay Liêu Định Hiên vẫn đang siết chặt trên vai cô, lúc này thấy ánh mắt cô hoàn hồn mới dần dần buông lỏng, hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Bạch Thiến Thiến ngồi dậy khỏi giường, đột nhiên cảm thấy bụng mình rất trống rỗng, cô rất muốn ăn cái gì đó. Đây là một thói xấu ở kiếp trước còn sót lại của cô. Không hiểu tại sao những lúc sợ hãi hay bất an cô sẽ cảm thấy đói khát, chỉ muốn liều mạng ăn cái gì đó để lấp đầy bụng.
Đã lâu rồi cô không như vậy, cô tưởng rằng thói quen xấu này đã biến mất cùng với cái chết của kiếp trước, lại không ngờ bây giờ nó lại lại xuất hiện.
Cô vén lên chăn xuống giường, Liêu Định Hiên thấy thế không khỏi nhíu nhíu mày, "Đã trễ thế này cô còn muốn đi đâu?"
"Tôi đói bụng rồi, muốn đi ăn gì đó."
Cô không giải thích nhiều, mặc giầy vào liền trực tiếp đi ra ngoài, đi xuống lầu cô liền đi thẳng đến phòng bếp, trong phòng bếp còn có một người giúp việc canh gác đêm. Cô ấy đang làm đồ ăn khuya. Đây là thói quen của liêu gia, buổi tối sẽ có người giúp việc trực đêm và làm bữa ăn khuya, để phòng ngừa trường hợp có người đói bụng vào ban đêm muốn ăn gì đó.
Bạch Thiến Thiến hướng cô ấy nói muốn ăn một cái bánh mì đen, một hộp bánh quy và một đĩa bánh mật ong nhỏ. Trước khi rời đi còn cầm một hộp bơ.
Cô vội vã đi vào gian phòng bên cạnh phòng bếp, đem bánh mì phủ bơ lên trên liền liều mạng nhai ngấu nghiến. Cảm giác đói giống như lên cơn nghiện ma túy, cô căn bản không thể điều khiển được, bây giờ việc cô cần làm chỉ có ăn, liên tục ăn, lấy thức ăn lấp đầy dạ dày.
Thời điểm Liêu Định Hiên đẩy cửa vào thì cô đã ăn toàn bộ cái bánh mì bơ, lại đem từng khối bánh mật cho vào miệng.
Giờ phút này miệng cô đầy thức ăn, khoang miệng không còn chỗ trống, ngay cả nhấm nuốt đều khó khăn, nhìn qua thật sự là khó coi không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được.
Khi Liêu Định Hiên mở cửa ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vô thức cau mày lại.
Dưới tình huống như vậy Bạch Thiến Thiến không còn quan tâm đến việc gì ngoại trừ ăn. Vì vậy chỉ khi Liêu Định Hiên bước vào, cô mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái sau đó liền chộp lấy cái bánh phủ đầy kem cho vào miệng.
Liêu Định Hiên nhíu mày rót một ly nước đặt trước mặt cô, thanh âm nặng nề hỏi: "Bữa tối cô còn chưa ăn no hả?"
Cô đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, trước cảm ơn rồi cầm lấy ly nước hắn đưa tới uống mấy ngụm, mới nói: "Đột nhiên tôi thấy đói bụng."
Liêu Định Hiên cũng không nói gì, đứng ở một bên uống sô-đa. Sau khi
Uống ly nước ấm cái bụng trống rỗng dường như đã được lấp đầy, tuy rằng vẫn còn đói, nhưng bây giờ cô có thể kiểm soát bản thân không ăn ngấu nghiến như lúc nãy.
Cô cầm lấy một cái bánh quy cho vào miệng, Liêu Định Hiên đang uống so-đa ánh mắt sâu kín nhìn cô, làm như không chút để ý hỏi một câu: "Cô đang sợ cái gì?"
Bạch Thiến Thiến dừng động tác ăn một chút, lắc đầu không tán thành với hắn, "Không có."
Hắn cũng không có hỏi nhiều nữa, xoay người ra cửa, trước khi rời đi còn dặn một câu "Buổi tối không nên ăn nhiều quá, sẽ béo."
"..."
Bạch Thiến Thiến đem mọi thứ ăn sạch, cuối cùng cũng cảm thấy được thoải mái. Khi cô trở lại phòng, Liêu Định Hiên đã nằm ở trên giường. Bạch Thiến Thiến nhận ra bộ dạng vừa rồi của mình đã bị hắn thấy, giờ lại đối mặt với hắn cô có chút lo lắng, cũng may hắn nằm ở trên giường hai mắt nhắm nghiền, không giống như là muốn nói chuyện với cô.
Bạch Thiến Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm xuống giường, đem đèn bàn tắt đi.
Chung quanh rất nhanh bị bóng tối nhấn chìm. Bạch Thiến Thiến nằm ở trong ổ chăn mềm lại ngủ không được, trong đầu cô luôn xuất hiện cảnh tượng trong mơ. Dưới ánh sáng mờ ảo, di ảnh của cô cô, kẻ biến thái kia và lời nói của hắn rằng cô vĩnh viễn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, làm cho cô lạnh toát cả người.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại những thứ này lại tái hiện ở trong đầu cô, cô thật sự lo lắng sẽ lặp lại giấc mơ đáng sợ kia.
"Ngủ không được?" Ở trong bóng đêm yên tĩnh, người bên cạnh đột nhiên nói một câu.
"Ừm."
"Sợ gặp ác mộng?"
Bạch Thiến Thiến quay đầu hướng hắn nhìn thoáng qua, trong bóng đêm cô không thấy rõ khuôn mặt hắn, cô lặng im một hồi lâu mới gật gật đầu, cũng không quan tâm hắn có thể nhìn thấy hay không.
Hắn nhất thời không nói gì, chung quanh lại lâm vào một mảnh yên tĩnh, không biết qua bao lâu, hắn lại đột nhiên mở miệng nói: "Lúc trước có một thầy tướng số nói rằng tôi có dương khí nặng, có thể tránh được ma quỷ, cô nếu sợ lại gặp ác mộng, cô có thể lại gần tôi hơn một chút."
"..."
Bạch Thiến Thiến có chút không dám tin lời này là từ miệng Liêu Định Hiên nói ra, cô sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Anh tin điều này ư?"
Người nào đó trầm mặc trong chốc lát mới không cho là đúng nói: "Tôi không tin, nhưng cô có thể thử."
"..."
Trong bóng đêm, thanh âm của hắn dường như dịu đi, không còn khô khan, đáng sợ như ngày thường, làm cho cô cảm thấy an tâm không ít. Không biết có phải vì thế không mà Bạch Thiến Thiến lại không hề có chút đề phòng.
Cô rất sợ cái tên biến thái kia, thật sự rất sợ, mặc kệ là ở hiện thực hay là ở trong mộng, cô hy vọng cô và hắn đời này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Có lẽ ở trong bóng tối nên cô có chút nhát gan, cô thế nhưng lại nghe lời hắn, xê dịch người qua thẳng đến khi bả vai hai người kề nhau.
Mà hắn thấy cô đến bên cạnh, cũng không chút động đậy.
"Trước kia không phải anh rất chán ghét tôi sao? Vì sao hiện tại lại để tôi ngủ bên cạnh anh?" Điều này thật khó hiểu, Liêu Định Hiên đối với cô nhân từ như vậy đúng là một kỳ tích.
"Tôi không muốn lại bị cô đánh thức lần nữa." Thanh âm của hắn phẳng lặng, không có chút gợn sóng.
Hắn không trả lời, chung quanh trong lúc nhất thời lại an tĩnh, cũng không biết là do tâm lý hay là Liêu Định Hiên thật sự có thể tránh được ma quỷ. Cô không biết đã ngủ từ khi nào, từ nửa đêm đến sáng cũng không có gặp ác mộng, cô ngủ rất ngon.