Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại Liêu Định Hiên đã rời đi rồi, ngẫm lại chuyện đêm qua Bạch Thiến Thiến vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, Liêu Định Hiên lại không phòng bị cô, còn để cho cô ngủ bên cạnh hắn?
Cô không ngờ Liêu Định Hiên còn có một mặt bình dị gần gũi như vậy, hơn nữa tác dụng tránh ma quỷ của hắn hình như lại có công hiệu..
Bạch Thiến Thiến mặc quần áo, rửa mặt xong xuống lầu. Các trưởng bối hầu như đều đã dậy, sau khi Bạch Thiến Thiến đi xuống liền chào hỏi mọi người một tiếng.
Bữa sáng ở Liêu gia không cùng nhau ăn, ai đói bụng thì đi phòng bếp hỏi dì đầu bếp, sau khi Bạch Thiến Thiến chào hỏi người lớn trong nhà một tiếng, đang muốn tới phòng bếp, Hà Tú Dĩnh đột nhiên kéo tay cô mỉm cười nói: "Chị Thiến Thiến, em vừa mới nấu cháo, chị lại đây nếm thử đi."
Bạch Thiến Thiến nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của Hà Tú Dĩnh chỉ cảm thấy kinh ngạc, Hà Tú Dĩnh không phải đang bận rộn chăm con nhỏ sao? Như thế nào còn có thời gian nấu cháo?
Nhưng mà người ta vẫn nói "Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại". Người ta đối với cô nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể mặt lạnh mà đối với họ, vì vậy Bạch Thiến Thiến liền đi theo cô ấy ngồi xuống, bưng chén cháo uống.
Hà Tú Dĩnh cũng không đi vội, ở bên cạnh cô ngồi xuống, cười nói: "Chị Thiến Thiến, em không giỏi ăn nói lắm, chuyện ngày hôm qua mong chị bỏ qua cho."
Hóa ra là vì chuyện này, xem ra lời nói của Liêu Định Hiên ngày hôm qua có uy lực khá mạnh, mới nói vài lời đã khiến cho những người này an phận không ít.
Bạch Thiến Thiến khách khí cười cười, "Yên tâm đi, chị không để ở trong lòng."
Hà Tú Dĩnh nghe thấy thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi cô có muốn ăn bánh nướng không, cô ấy đi lấy cho cô, Bạch Thiến Thiến nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là ăn một cái bánh nướng cô ấy đưa cho.
Vừa mới ăn xong điểm tâm, Vệ Minh Hi tiểu bằng hữu liền đi tới lôi kéo tay cô nói: "Mợ, người đi dạo với con đi."
Gần đây Liêu lão phu nhân rất thích thêu chữ thập*, Liêu Định Tuệ đang ở bên cạnh giúp đỡ bà, nên có lẽ là không có thời gian trông giữ Vệ Minh Hy. Bạch Thiến Thiến nghĩ cô dù sao cũng nhàn rỗi, nhân tiện chơi với Vệ Minh Hy cũng tốt.
*Thêu chữ thập hay thêu chữ X là một loại hình thêu phổ biến trên vải kẻ ô. Với hình thức thêu này một bức tranh có thể được tạo thành từ rất nhiều mũi thêu chữ X
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hai người một đường tản bộ đến hậu viện, khi đi ngang qua mê cung ở hậu viện, Vệ Minh Hy liền nháo nhào muốn đi vào trong đó.
Mê cung này được xem là một nơi đặc biệt ở Cổ Minh phố, nghe nói nơi này là tổ tiên Liêu gia trong thời chiến đã xây dựng nên để tránh kẻ thù. Sau khi chiến tranh kết thúc, nó không bị phá hủy như những tòa nhà cũ ở đây, mà được tu sữa và giữ lại cho đến bây giờ, vừa lúc để lại cho con cháu Liêu gia, lúc rảnh rỗi có thể tới đây khám phá công trình này cũng như tưởng nhớ đến tổ tiên.
Cô có trí nhớ của nguyên thân, đương nhiên biết nơi này rất lớn, chính là phương hướng của Khâu Thiên Dương cô rất kém cỏi, chắc chắn cô sẽ bị mắc kẹt khi tiến vào mê cung này. Vệ Minh Hy rất hào hứng, cô cũng không muốn làm tiểu cô nương mất hứng, nên trước khi đi vào liền nhắc nhở phải nắm chặt tay cô, trước khi ra khỏi mê cung không được buông ra.
Vệ Minh Hy tiểu bằng hữu liền đồng ý, nhưng mà khi cô vừa bước chân vào mê cung, cô nhóc này liền như con ngựa hoang bị đứt dây cương, trực tiếp bỏ tay cô ra chạy vào sâu trong mê cung. Lúc đầu Bạch Thiến Thiến còn có thể đuổi theo vài bước, nhưng khi càng chạy vào sâu bên trong mê cung, lối rẽ lại càng nhiều, chỉ chớp mắt liền hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Vệ Minh Hy.
Không có biện pháp, Bạch Thiến Thiến chỉ biết đi theo hướng Vệ Minh Hy đã biến mất. Cô nhóc này thường xuyên đến đây chơi, nên thật ra cô cũng không sợ cô nhóc bị lạc, chỉ là lo lắng nhóc nghịch ngợm quá lại bị ngã.
Bạch Thiến Thiến đi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vệ Minh Hy đâu, cô vừa đi vừa gọi cũng không có ai đáp lại.
Cứ như thế, Bạch Thiến Thiến nhìn xung quanh cũng không biết chính mình đến tột cùng đang ở nơi nào, vô tình lại nhìn thấy một đường hầm lớn ở phía trước, cô liền đi qua đã thấy trong đó có những dây leo rậm rạp, ở giữa thấp thoáng một quả bí đỏ rất to, bí đỏ được làm bằng gỗ, ở chính giữa còn có một cánh cửa.
Trong nháy mắt Bạch Thiến Thiến hoài nghi chính mình đã đột nhập vào thế giới cổ tích, ngôi nhà bí đỏ cùng với những dây leo này thật sự tràn ngập sắc thái đồng thoại.
Bạch Thiến Thiến đi qua, lúc này mới phát hiện cửa gỗ không có khóa lại, cô đẩy cửa ra, đã thấy trong ngôi nhà bí đỏ này khá sạch sẽ và gọn gàng, sàn nhà dường như đã được lau sạch, xuất phát từ phép lịch sự cơ bản, cô liền đem giày cởi ra rồi mới vào nhà.
Căn nhà tương tự như một phòng ngủ lớn với một chiếc giường gỗ ở chính giữa căn phòng, bên cạnh là một chiếc bàn gỗ và tủ quần áo.
Ở bốn góc của căn phòng có những giá đỡ hoa, trên đó có những bó hoa hồng tươi, hoa tulip, hoa oải hương và nhiều loại hoa tươi khác. Sự tô điểm của những bông hoa đã làm cho ngôi nhà gỗ cổ xưa này sáng lên không ít.
Bạch Thiến Thiến đi đến bên cạnh bàn, thấy trên bàn có một cây gậy bóng chày và một đôi găng tay bóng chày, ngoài ra còn có một vài khung ảnh bên cạnh. Trong ảnh là hai thiếu niên có ngũ quan vài phần tương tự, mỉm cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng.
Bạch Thiến Thiến nhận ra một người trong ảnh là Liêu Định Hiên, người còn lại có lẽ là người anh trai đã mất tích của hắn.
Chính là nhìn thấy khuôn mặt Liêu Định Hiên cười đến phá lệ sáng lạn kia, Bạch Thiến Thiến cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cô không ngờ người đàn ông lạnh lùng này lại có một mặt này. Người trong ảnh đang mặc trên mình bộ đồng phục bóng chày, trên đầu đội mũ lưỡi trai, da hắn so với hiện tại đen hơn một chút, nhưng đôi mắt lại rất sáng, nhìn vào đó làm cho người ta có cảm giác thế gian này hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp. Mà nụ cười của hắn tràn ngập sức cuốn hút, làm sưởi ấm trái tim người khác.
Thành thật mà nói, Liêu Định Hiên khi còn là thiếu niên đẹp trai hơn nhiều so với bây giờ.
Nhưng không ngờ, bởi vì lạc đường tới ngôi nhà gỗ như trong truyện cổ tích này, lại có thể nhìn thấy những tấm ảnh không tưởng được này. Nhà gỗ giống như chiêc hộp nhỏ bị phủ đầy đất đá nhưng vừa mở ra hương thơm lại tràn ngập bốn phía, quả thực rất đẹp.
Bạch Thiến Thiến ở trong phòng đi một vòng, trong lúc vô tình phát hiện một cánh cửa nhỏ ở gốc nhà. Xuất phát từ sự tò mò cô trực tiếp đi qua đem cửa gỗ đẩy ra, vô thức bước lên phía trước một bước.
Nhưng mà ngoài dự kiến của cô, bước chân này của cô thế mà lại bước vào khoảng không, còn không có tới kịp kêu lên một tiếng liền ào một tiếng rơi vào một hồ nước ấm áp.
Bạch Thiến Thiến không biết bơi, cho nên liền theo bản năng bắt lấy thứ gì đó trước mặt, nhưng mà cô lại phát hiện ra điểm không thích hợp, thứ này dài dài, bên cạnh còn có một chùm tóc.
Tuy rằng là ở dưới nước, nhưng đôi mắt của Bạch Thiến Thiến miễn cưỡng vẫn có thể thấy mọi vật, cô nheo mắt lại nhìn vào vật kia, còn chưa có kịp thấy rõ ràng, bả vai đã bị một bàn tay to lớn túm lấy, hung hăng kéo cô đứng lên.
Mọi việc đều phát sinh quá nhanh, đến khi bị kéo lên trên mặt nước, khuôn mặt của cô còn có vài phần dại ra.
Liêu Định Hiên nhíu mày, biểu tình không tốt lắm xem.
Bạch Thiến Thiến người đang trong tình trạng choáng váng, trong lúc nhất thời cũng chưa lấy lại được tinh thần, liền cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ cô mới phản ứng lại.
"Buông ra!"
"..."
Bạch Thiến Thiến lúc này mới ý thức được vừa rồi trong lúc hoảng loạn cô đã quơ phải cái gì..