Quan hệ giữa hắn và Giang Vãn Tuyết... Tựa hồ cũng có chút phức tạp, nguyên tác đối với quan hệ thế hệ trước của mấy người này, chỉ mấy nét khái quát ít ỏi, Lâm Sơ cũng không thể nào biết được.
Bất quá trong nguyên tác có nhắc tới, mẫu thân Hàn Quân Diệp là làm thiếp cho người ta, bởi vì chủ mẫu rất ghen tị, phụ thân Hàn Quân Diệp lại thường xuyên không ở nhà, mẫu tử hai người không ít lần bị đối đãi hà khắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất rõ ràng là... Phu quân trong miệng Giang Vãn Tuyết không phải là Yến Minh Qua! Nhân vật đại phản diện không thích làm cha!
"Mấy năm nay ở trên kinh. Khổ cho nàng..." Khi Yến Minh Qua nói lời này giọng có chút khàn khàn.
Lời này đâm trúng điểm nước mắt của Giang Vãn Tuyết, nàng ta vừa lắc đầu vừa rơi lệ: “Không khổ, phu quân đối xử với muội rất tốt, biết Yến ca ca cũng còn sống... Cả đời này của muội cũng có hy vọng..."
Lâm Sơ yên lặng đứng ở một bên rất muốn làm tường nền, nhưng nàng phát hiện mình có chút phát sáng.
Khóc trong chốc lát, Giang Vãn Tuyết cũng ý thức được lời nói kia của mình có chút không ổn, lau nước mắt cười với Lâm Sơ: “Khiến tẩu tử chê cười.”
Ánh mắt Yến Minh Qua cũng đảo qua, Lâm Sơ nhất thời đứng ngồi không yên, nàng rất muốn nói các người tiếp tục, coi như ta không tồn tại là được.
Nàng lúng túng đi ra ngoài: “Ta đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối."
Chờ Lâm Sơ đi ra khỏi cửa phòng, Giang Vãn Tuyết mới thăm dò hỏi Yến Minh Qua một câu: “Yến ca ca, nàng ấy... Có biết thân phận của huynh không?”
Chữ "nàng ấy" đã thể hiện quan điểm của nàng ta về Lâm Sơ.
Yến Minh Qua không có chính diện trả lời Giang Vãn Tuyết về vấn đề này, ngược lại nói: “Nàng là một nữ nhân, đường dài bôn ba tới quan ngoại này, thật sự là quá mức mạo hiểm, ngày sau không thể lỗ mãng được.”
“Biết rồi!” Trong ngữ khí trả lời của Giang Vãn Tuyết có vài phần hờn dỗi.
Yến Minh Qua đột nhiên không nói lời nào, nàng ta cũng đột nhiên ý thức được, hiện giờ thân phận như vậy, lại dùng ngữ khí thế này thì không ổn, nhưng trong ánh mắt nhìn Yến Minh Qua vẫn có vài phần ai oán cùng buồn bã.
Yến Minh Qua nói: “Nàng cũng mệt mỏi, bảo tẩu tử tìm cho nàng chỗ nghỉ ngơi trước.”
Chủ đề giữa bọn họ trong lúc đó đã kết thúc.
Giang Vãn Tuyết biết tính tình của Yến Minh Qua, không dám sau khi hắn ra lệnh trục xuất khách còn nhiều lời, chỉ là mang theo đứa nhỏ đi đến cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn Yến Minh Qua một cái, ánh mắt có chút buồn rầu: “Yến ca ca.... Huynh vẫn còn oán trách sự lựa chọn của muội năm đó phải không?”
Trong nhà đột nhiên có khách nhân tới, Lâm Sơ cân nhắc, dù thế nào cũng phải ra tay làm mấy món ăn.
Nàng đang bận rộn, không ngờ rèm cửa đã bị người ta vén lên.
Thấy người tới là Giang Vãn Tuyết, Lâm Sơ thoải mái lộ ra một nụ cười: “Ngươi đi nghỉ đi, lát nữa là có thể ăn cơm.”
Giang Vãn Tuyết liếc mắt đánh giá phòng bếp bị dột tứ phía này, lại nhìn Lâm Sơ mặc quần áo vải thô, tầm mắt cuối cùng rơi xuống nồi nước dùng kia: “Đồ nấu ra như vậy, có thể ăn được không?”
Mặc dù nhẹ giọng nói ra, nhưng vẫn khiến Lâm Sơ rất không thoải mái.
Nàng nhìn Giang Vãn Tuyết một cái, không nói gì.
Giang Vãn Tuyết lại không có ý từ bỏ, nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Sơ: “Yến ca ca của ta là người tôn quý cỡ nào, ngươi lại hầu hạ huynh ấy như vậy sao?”
Mẹ kiếp, lão nương cho ngươi một câu, ngươi thật đúng là làm lão nương mất bình tĩnh đúng không?
Nàng đều tận tâm tận lực hầu hạ Yến Minh Qua như vậy, muội chỉ* ngươi còn muốn tới tìm?
*muội chỉ: chỉ là giấy. Cũng có thể hiểu là “hình nền và ảnh các mỹ nhân xinh đẹp”, hoặc ám chỉ trực tiếp đến gái đẹp, ảnh gái xinh
Lâm Sơ nhìn lướt qua đôi giày thêu mài mòn nghiêm trọng của nàng ta, sâu kín nói: “Kinh thành đến quan ngoại đường xa như vậy, giày của nương tử bị mòn rồi, có phải là đi bộ tới không?”
Ngụ ý chính là, nhân sinh trên đời, ai mà không có thời điểm chật vật.
Thần sắc vốn nhu mì của Giang Vãn Tuyết trong nháy mắt có chút khó coi.
Con chó xám nhỏ vẫn còn đang nghịch trong đống rơm rạ ở phòng bếp, nghe thấy tiếng nói chuyện, liền chạy ra chơi.
Giang Vãn Tuyết vừa đến nhà cũng có một lát, chó xám nhỏ ngoại trừ lúc đầu hướng sủa nàng ta hai tiếng, hiện tại ước chừng coi nàng ta là một thành viên trong nhà, ở dưới váy nàng ta vòng qua vòng lui, muốn chơi với nàng ta.
"A! Cái gì vậy!”
Ai ngờ Giang Vãn Tuyết lại sợ tới mức kêu lên kinh hãi một tiếng, vì đuổi chó xám chạy đi, đạp mạnh hai cước, chó xám nhỏ bị đá vào trong đống rơm rạ kêu thảm thiết liên tục.
“Tiểu Xám!” Lâm Sơ vừa sợ vừa giận, vội vàng buông công việc trong tay xuống, nhìn Tiểu Xám cuộn tròn thành một đoàn.
Trong đôi mắt đen trơn bóng của Tiểu Xám có nước, lông bên cạnh đôi mắt ướt sũng, giống như là khóc, suy yếu cuộn tròn thành một đoàn.
Lâm Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, nó phát ra tiếng ô ô khiến người ta lo lắng.
"Nương tử Yến gia, sao vậy?" Tống thẩm nhà hàng xóm nghe thấy tiếng Giang Vãn Tuyết thét chói tai, cho rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến phòng bếp bên này xem một chút.
Bởi vì giường trong nhà không đủ, vừa vặn nhà Tống thẩm có nhiều phòng khách, Lâm Sơ vì an trí mẫu tử Giang Vãn Tuyết, mới đi mượn một gian phòng từ nhà Tống thẩm.
Dưới gối của phu thê Tống thẩm không có con, lại rất yêu thích đứa nhỏ, bộ dáng Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp đặc biệt lấy lòng, phu thê hai người một mực trêu chọc đứa nhỏ chơi đùa.
Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp cũng đi theo Tống thẩm tới, thân thể nho nhỏ của cậu ôm lấy Giang Vãn Tuyết, gọi một tiếng "Mẫu thân", tầm mắt đề phòng lại có chút địch ý vẫn nhìn chằm chằm Lâm Sơ.
Lâm Sơ sờ sờ lông trên lưng Tiểu Xám, mới đứng dậy, trên mặt là một nụ cười bất luận kẻ nào cũng không thể bắt lỗi được: “Nương tử này là từ kinh thành đến, chưa từng thấy qua chó cỏ ở nông thôn quan ngoại, cho nên bị dọa sợ.”
"Không phải! Nó cắn ta!" Giang Vãn Tuyết ôm con của mình, toàn bộ thân thể tựa hồ đều đang run rẩy, bộ dáng nhu nhược đến cực hạn.
Ánh mắt Lâm Sơ gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, khóe miệng lại mang theo nụ cười, chẳng qua trong nụ cười mang theo một loại lãnh ý thấm người: “Cho nên mới nói nương tử bị dọa, con chó này còn chưa đầy một tháng, răng còn chưa mọc toàn bộ, cho dù là cắn người, cũng không đau.”
Tống thẩm là nông dân thật sự, vừa nhìn thấy con chó kia liền biết Lâm Sơ nói thật, cũng khuyên bảo theo: “Tiểu nương tử đừng bị súc sinh này dọa sợ, chó lớn như vậy, sẽ không cắn người.”
Lâm Sơ nói với Tống thẩm: “Làm phiền thẩm mang vị nương tử này đi qua nghỉ ngơi đi, bằng không tướng công sẽ nói cháu không tiếp đãi khách.”
Giang Vãn Tuyết không biết vì sao mình lại có chút sợ ánh mắt Lâm Sơ, toàn bộ hành trình không dám nhìn thẳng vào Lâm Sơ, được Tống thẩm đỡ, có chút hoang mang rời khỏi phòng bếp.