Chờ phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng, Lâm Sơ mới ngồi xổm trở về bên cạnh đống rơm rạ, nhìn con chó Tiểu Xám nói: “Không phải ta không làm chủ cho mày, vận mệnh của ta, cũng không kém mày bao nhiêu..."
Nàng cười tự giễu hai tiếng, lấy tay ấn khóe mắt, ép trận chua xót trong mắt trở về, múc nước rửa tay, lúc này mới trở lại bên cạnh bếp tiếp tục bận rộn.
Bởi vì nồi trong nhà không đủ dùng, Lâm Sơ đành phải đem món ăn xào lên trước, mới chuẩn bị lấy gạo nấu cơm.
Rèm vải lại một lần nữa vén lên, Lâm Sơ dừng động tác trong tay ngẩng đầu nhìn một cái, thấy là Tống thẩm, còn có vài phần ngoài ý muốn: “Thẩm sao lại tới đây?”
Tống thẩm cười nói: “Cháu là tân phụ, trong nhà Yến huynh đệ lại không có lão nhân giúp đỡ, sao có thể để cho một mình cháu lo liệu bữa cơm tối này, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại đây xem có thể giúp chút gì hay không.”
"Trong nhà không có đồ ăn ngon gì, chẳng qua là làm chút cơm rau dưa mà thôi." Lâm Sơ có thể cảm giác được lời nói thân thiết kia của Tống thẩm, trong lòng đối với bà tăng thêm vài phần hảo cảm.
Lâm Sơ vừa xào xong đồ ăn còn đặt ở trên bếp, Tống thẩm liếc mắt một cái liền nhìn thấy được.
Một số món ăn không biết tên mà bà cũng chưa từng thấy qua, bất quá nhìn mâm cơm và màu sắc của món ăn liền biết hương vị khẳng định không kém. Một chén thịt chiên đến cháy vàng, lại trộn với tỏi thái lát, gừng thái sợi, hành lá lại xào một miếng, rưới nước sốt, đừng nói mùi thơm câu người, cho dù là màu sắc kia cũng đủ câu người rồi.
Tống thẩm càng nhìn trên mặt kia tươi cười càng lớn: “Ta lại không biết Yến nương tử có một tay trù nghệ tốt như vậy.”
Nước trong nồi sắp sôi, Lâm Sơ chuẩn bị gạo, nghe vậy chỉ cười khẽ nói: “Tùy tiện nấu mấy món ăn gia đình, không thể lên mặt bàn được.”
Tống thẩm nhìn thấy trong nồi của Lâm Sơ nấu tất cả đều là gạo trắng, lông mày đột nhiên nhíu lại: "Nhiều người cùng nhau ăn cơm trắng như vậy, gạo nhà cháu không phải hai ngày sẽ bị ăn sạch hết sao?”
Lâm Sơ phát hiện trong lời nói của Tống thẩm có gì đó khác thường, nàng nói: “Ngày mai cháu lên phố mua ít gạo về.”
Tống thẩm càng nhíu mày càng sâu: “Yến nương tử, cháu tuổi còn nhỏ, trong nhà cũng không có trưởng bối dẫn dắt, cháu đừng trách thẩm tử ta nhiều lời, hiện giờ Yến huynh đệ nguy nan, bốc thuốc ăn cơm, mọi thứ đều phải chi tiêu tiền bạc, trong nhà vốn là vất vả..."
Tống thẩm nhìn thoáng qua bên ngoài phòng bếp, xác định xung quanh không có người mới hạ thấp giọng nói: “Thân thích lại đột nhiên tới nương nhờ các cháu, đối phương cô nhi quả mẫu, tuy nói trái phải chỉ có nhiều hơn một bộ chén đũa, nhưng bạc chỉ ra không vào được, cuộc sống sau này của các cháu như thế nào? Cháu thêm chút ngô vụn vào đi, cứ như vậy mà ăn cơm trắng thôi, gia sản lớn bao nhiêu mới có thể chống đỡ được a.”
Lâm Sơ ngây ngẩn cả người, nàng cho rằng Tống thẩm hẳn là rất thích Giang Vãn Tuyết, không ngờ Tống thẩm lại nói với nàng một phen như vậy.
"Đứa nhỏ này, đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, còn khách khí với thẩm cái gì." Vén rèm lên, Tống thẩm đang chuẩn bị mở miệng kêu Tống đại thúc dọn bàn ra, lại nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng chính.
"Yến ca ca, huynh có khát hay không, muội rót cho huynh một chén nước uống nhé?" Là giọng nữ dịu dàng mềm mại.
Tống thẩm nhíu mày, dựa vào chân tường lại gần vài bước, cẩn thận nghe tiếng nói chuyện trong phòng.
"Không cần, nàng mệt mỏi một ngày, đi nghỉ ngơi đi." Giọng Yến Minh Qua lãnh đạm.
Nữ nhân đột nhiên khóc nức nở: “Yến ca ca, vì sao huynh lại đối xử với muội lạnh lùng như vậy? Huynh là còn trách muội đúng hay không?”
Sắc mặt của Tống thẩm liền khó coi, lúc trước bà vốn tưởng rằng Giang Vãn Tuyết là một nữ nhân nhu nhược không nơi nương tựa, lại một mình mang theo con nhỏ, trong lòng không khỏi thương tiếc nàng ta vài phần. Nhưng nàng ta ở nhờ nhà người ta, nữ chủ nhân ở trong phòng bếp bận rộn, nàng ta chẳng những không tránh hiềm nghi, còn chui vào trong phòng ngủ của người ta, nói những lời này với trượng phu người ta...
Đây đâu phải là chuyện mà một phụ nhân đàng hoàng làm ra được!
Trong lòng Tống thẩm khinh thường, vừa vặn Tiểu Bánh Bao Hàn Quân Diệp thật lâu không thấy mẫu thân trở về, thấy Tống đại thúc khiêng bàn tới, liền cùng đi theo.
Tâm tư đứa nhỏ vừa mẫn cảm lại đơn thuần, Tống thẩm đối xử tốt với Hàn Quân Diệp, cậu có thể cảm nhận được, liền chạy tới hỏi Tống thẩm: “Bà bà, có nhìn thấy mẫu thân của cháu không?”
Ánh mắt Tống thẩm phức tạp nhìn thoáng qua phòng chính, cố ý phóng đại giọng nói: “Mẫu thân của cháu không có ở phòng bên kia sao? Hiện tại tối lửa tắt đèn, nàng ta đi chỗ nào rồi?”
Giang Vãn Tuyết còn ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Vẻ mặt của Yến Minh Qua lạnh lùng: “Nàng trở về đi.”
Giang Vãn Tuyết miễn cưỡng duy trì một nụ cười: “Vậy Yến ca ca nghỉ ngơi thật tốt đi, Vãn Tuyết liền trở về trước.”
Nàng ta vừa bước ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy Tống thẩm kéo Bánh Bao Hàn Quân Diệp ngồi trong sân, bên cạnh đặt một cái bàn gỗ, trước mặt là trượng phu Tống thẩm có đặt một vò rượu nhỏ cùng một cái chén rượu, còn chưa uống, người đã có chút say khướt.
Nàng ta thế nhưng lại cùng một đám người thô bỉ như vậy ngồi cùng bàn! Phụ nhân ngu ngốc kia vẫn còn nắm tay nhi tử mình!