Động tĩnh bên ngoài nhà khiến cho mấy quân hán trong phòng cũng đi ra.
Quân hán mặt thẹo kia quát lên: “Lục tử, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý thị thấy có nhiều người hơn, càng thêm e sợ thiên hạ không loạn nói: “Nhìn xem, nhìn xem! Yến huynh đệ của ta hiện giờ sống chết còn chưa biết, bất quá ta chỉ giáo huấn tiểu tiện nhân này hai câu, gian phu này còn lấy côn bổng muốn giết ta!”
“Tam ca, đệ không có!” Quân hán trẻ tuổi phỏng chừng là lần đầu tiên bị người ta vu khống như vậy, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Lâm Sơ phát huy đầy đủ ưu thế của nguyên chủ Tiểu Bạch Liên, tiếp tục dùng sức bóp lên cánh tay mình, nước mắt kia nói đến là đến, thu cũng không thu lại được: “Lúc trước là ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng hiện tại ta toàn tâm toàn ý muốn cùng tướng công sống thật tốt! Ta biết thanh danh của ta đủ thối, đại nương ở sau lưng ta nói ta thành cái gì, ta đều biết được, nhưng đây chính là huynh đệ đi theo tướng công ta vào sinh ra tử! Bà vu khống chúng ta như vậy, tâm tư này của bà đúng là trách a!”
Ở nơi quan ngoại này, nếu trong nhà không có nam nhân, một nữ tử yếu đuối tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Lâm Sơ đột nhiên thay đổi, khiến cho đám quân hán cho rằng mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông suốt, muốn an phận đi theo Yến bách hộ sống qua ngày.
Một đóa hoa kiều yếu thế sám hối, làm cho một đám quân hán vốn chán ghét nàng cực độ đều có vài phần thương hại.
Lúc trước bọn họ đã nghe thấy trong lời nói của Lâm Sơ không cố ý tăng giọng, lại liên tưởng, đại khái cũng rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Lý thị này ngày thường thích thêm mắm thêm muối nói chuyện phiếm, nhưng trước mắt lúc mạng người gặp nguy hiểm còn tác quái, còn mưu toan châm ngòi gây xích mích giữa quan hệ giữa huynh đệ bọn họ và Yến đại ca, phụ nhân ngu xuẩn này chỉ sợ là đầu óc bị chó gặm!
Quân hán mặt thẹo âm trầm nhìn chằm chằm Lý thị một cái: “Phụ nhân như bà cả ngày ăn phân thôi sao? Vừa nói chuyện thì miệng liền phun đầy! Vương Hổ, ném người ra khỏi đây!”
Quân hán vẻ mặt dữ tợn kia nhưng thật sự muốn ném người, lần này Lý thị không dám giở trò khóc lóc om sòm, nếu thật sự bị ném ra ngoài, thắt lưng bà ta phỏng chừng đều bị gãy!
Luống cuống tay chân chạy ra ngoài thật xa, mới phun một ngụm nước bọt về phía Lâm Sơ cùng quân hán.
Vương Hổ làm bộ muốn đuổi theo, Lý thị sợ tới mức ngã xuống, liên tục bò chạy.
Một trò khôi hài cứ thế mà kết thúc.
Quân y còn đang xử lý vết thương cho Yến bách hộ, đám quân hán tiếp tục ở trong phòng nhìn.
Quân hán trẻ tuổi giúp Lâm Sơ gánh nước kia có lẽ là vì tránh hiềm nghi, cũng đợi ở trong phòng không chịu đi ra.
Lâm Sơ cũng không muốn tìm người hỗ trợ nữa, thời cổ đại vạn ác này, nàng tìm người hỗ trợ gánh nước đều bị người khác nói dài nói ngắn, cũng đã đủ bực mình rồi!
Thân thể này là thân kiều thể nhược, Lâm Sơ không nhấc được một thùng nước đầy, chỉ có thể múc bằng chậu gỗ, lại đổ vào trong bể nước.
Khi hết hai thùng nước thật đầy đổ trong bể, bể nước mới đầy một phần năm.
Lâm Sơ đã mệt đến mồ hôi đầm đìa, tầm mắt nàng dừng trên thùng bên cạnh bếp, trong thùng là lòng lợn nàng vừa rửa sạch, còn có miếng thịt lợn Lan Chi đưa cho nàng.
Vốn định nấu thịt ăn, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Đã đói đến bụng kêu xúi giục, nhưng Lâm Sơ cũng biết hiện tại mình không thể nấu ăn, đám quân hán kia xem ra đều là huynh đệ của Yến Minh Qua, theo lý thuyết, nàng là nữ chủ nhân trong nhà này, phải nấu cơm khoản đãi một chút.
Nhưng vại gạo trống rỗng, cho dù nàng nấu hết toàn bộ lòng lợn và miếng thịt lợn kia, cũng không đủ để nhét kẽ răng của đám quân hán cao lớn vạm vỡ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Sơ xách theo một bình nước sôi đi vào phòng, lấy ra sáu cái chén gốm thô, rót nước sôi bưng cho đám quân hán kia.
Đám quân hán hai mặt nhìn nhau, không biết có nên nhận hay không.
Lâm Sơ cảm thấy, nếu mình muốn ở chỗ này sống một cuộc sống thật tốt, không chỉ phải tăng độ hảo cảm của Yến Minh Qua đối với nàng, còn phải tăng độ hảo cảm của mọi người đối với mình, vì thế nghẹn ngào nói: “Đa tạ các vị huynh đệ đem tướng công ta mang về, trong nhà không có lá trà, chỉ có thể mời mọi người uống một chén nước trắng. ”
Vẫn là quân hán mặt thẹo kia nhận lấy nước Lâm Sơ đưa tới, nói một câu: “Tẩu tử khách khí, nếu không phải có Yến đại ca, chỉ sợ chúng ta cũng không thể đứng ở chỗ này. ”
Lâm Sơ phát hiện lời này của hắn ta trầm thấp, một đám quân hán tựa hồ cũng đều trầm mặc, liền đoán được hẳn là trên chiến trường xảy ra chuyện gì, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Bất quá nếu đám quân hán này đã tỏ thái độ gọi nàng một tiếng tẩu tử, bốn quân hán còn lại cũng không cần để Lâm Sơ rót nước, chính mình liền nhấc bình rót một chén nước bưng uống.
"Không làm phiền tẩu tử, chúng ta tự mình làm."
Ngoại trừ thần sắc của Vương Hổ trước đó dùng đao kề vào cổ Lâm Sơ cùng quân hán trẻ tuổi gánh nước kia tựa hồ có chút không được tự nhiên, thái độ của hai quân hán khác đối với Lâm Sơ đều tốt hơn rất nhiều.
"Tốt rồi." Những lời này của quân y, khiến cho người trong phòng trong nháy mắt đều vây quanh trước giường.
“Hồ quân y, Yến đại ca thế nào?” Đám quân hán tranh nhau hỏi.
"Trước tiên để lão phu uống một ngụm nước." Quân y nói.
Lâm Sơ vội vàng đưa một chén nước qua.
Quân y uống sạch sẽ, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Đã giữ được mạng. ”
Đây là chuyện Lâm Sơ đã dự liệu, đám quân hán lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên là tâm treo sợi chỉ.
"Tiểu tử Yến Minh Qua này! Là mạng lớn, Diêm vương gia cũng không chịu thu hắn!" Trong lời nói của quân y mang theo ý cười. "Bảo dưỡng một tháng thật tốt, phỏng chừng có thể xuống đất. ”
“Ta đã nói Yến đại ca nhất định sẽ không có việc gì!” Quân hán tên Vương Hổ kia, thế nhưng lại ô ô khóc lên.
“Lão Ngũ, ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này!” Những quân hán còn lại trêu ghẹo hắn ta, bất quá hốc mắt đều ửng đỏ, hiển nhiên là thật sự lo lắng cho thương tích của Yến bách hộ.
Không bao lâu lại có quân hán tới cửa, mang theo năm thăng* gạo cùng hai miếng thịt lợn.
*thăng: tương đương 5 – 6 lon gạo.
Lâm Sơ nhìn người tới lần này hẳn là người làm quan, bởi vì một người có ria mép cầm đầu kia mặc áo giáp rõ ràng không phải của binh lính tầm thường mặc, vẻ mặt cũng có chút kiêu căng.
"Yến bách hộ bị thương trong trận chiến này, tướng quân rất lo lắng, thương thế của Yến bách hộ thế nào?" Quan kì bài này mặc dù hỏi như vậy, nhưng ngữ khí kia tuyệt đối không thân cận, hiển nhiên không đem một mạng người như vậy để vào mắt.
*Quan kì bài: Một chức quan đóng vai trò là người truyền lệnh.
"Đao thương trên người có vài chỗ, nghiêm trọng nhất vẫn là một mũi tên trên ngực, nếu lại lệch một chút, người sẽ không cứu được..." Quân y đối mặt với quan kì bài, nói chuyện tựa hồ cũng xa cách rất nhiều.
"Vậy để cho Yến bách hộ dưỡng thương thật tốt đi." Thần sắc quan kỳ bài kiêu căng: “Mấy thứ này đều là để bổ sung thân thể cho Yến bách hộ." Hắn ta ra hiệu cho tiểu binh trái phải đem gạo cùng thịt buông xuống. Lại móc ra một cái túi bạc, nhìn qua thấy căng phồng, bất quá nghe âm thanh hắn ta lắc lư túi bạc, liền biết bên trong là tiền đồng chiếm đa số.
"Những thứ này, cũng là thưởng cho Yến bách hộ." Tầm mắt của hắn ta quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Sơ, ánh mắt híp lại đánh giá Lâm Sơ từ đầu đến chân vài lần, mới trêu chọc nói: “Yo, nghe nói mấy ngày trước Yến bách hộ mới cưới được một thê tử rất xinh đẹp, hôm nay vừa gặp, quả thật không giả..."
Tầm mắt kia nhìn chằm chằm khiến da đầu Lâm Sơ run lên, trong lòng thảo nê mã mắng ngàn vạn lần, nhưng sự thật nàng chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân mình không nói lời nào.