Năm quân hán kia nghiêm mặt nhìn chằm chằm quan kì bài.
Quân hán mặt thẹo mở miệng: “Triệu Nguyên, ngươi nói xong liền cút đi cho lão tử!”
"Sao dám nói chuyện với đại nhân như vậy?" Binh lính đi theo quan kì bài đẩy hắn ta một cái, nhưng đẩy không động nổi.
Binh lính kia tự biết mất mặt, bắt đầu dùng sức đẩy, nhưng vẫn không động nổi, ngược lại quân hán mặt thẹo kia phát ra một tiếng rống buồn bực, cơ bắp trên cánh tay tựa hồ lập tức bành trướng lên, binh lính kia sợ tới mức ngã đập mông xuống đất.
Đoàn người Triệu Nguyên cũng lui về phía sau vài bước, hiển nhiên bọn họ sợ đám người lỗ mãng này, bất quá ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: “Viên... Viên Tam, ngươi... Ngươi còn muốn phạm thượng sao?”
"Bà nội gấu* a, không phải là muội tử nhà ngươi làm tiểu thiếp của tướng quân thôi sao? Dựa vào nữ nhân kiếm được quân chức, tính là cái gì! Đại ca ngươi Triệu Đại Chí có thể ngồi ở vị trí Thiên hộ hầu, còn không phải cướp quân công của đại ca chúng ta sao! Bây giờ thật sự coi mình là một nhân vật!" Vương Hổ khí thế to lớn muốn tìm đám người quan kì bài tính sổ.
*bà nội gấu (nãi nãi hùng): là chửi mắng
Quân hán mặt thẹo tên Viên Tam một tay ngăn cản hắn ta, nói với Triệu Nguyên: “Là ngươi tự mình cút đi, hay là để ta ném ngươi ra ngoài? ”
Viên Tam cao hơn Triệu Nguyên một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, thân hình khổng lồ cùng khí thế áp đảo, Triệu Nguyên ở trước mặt Viên Tam giống như gà con.
"Chúng ta đi!" Triệu Nguyên cũng không dám nhìn chằm chằm Lâm Sơ nữa, đem túi bạc ném lên bàn, mang theo một đám thuộc hạ chân tôm mềm nhũn cơ hồ là chạy trối chết.
Đám quân hán lúc này mới dời tầm mắt về phía Lâm Sơ, vốn một bụng lửa, cảm thấy nàng là kẻ gây tai họa, lại phát hiện bả vai nàng co rúm, hiển nhiên là tần suất khóc thút thít.
Hồ quân y ở biên cảnh đã nhiều năm, đã gặp qua nhiều chuyện, lúc trước thanh danh của Lâm Sơ không tốt, ông ta cũng khinh thường, bất quá hôm nay tiếp xúc, ngược lại phát hiện Lâm Sơ không phải bất kham như lời đồn, nghĩ đến đều là lời đồn đáng sợ.
Một nữ nhân, nếu là sinh ra có dung mạo tốt một chút, nhưng gia thế lại không đủ, như vậy nhất định sẽ rất đáng thương, trong lòng Hồ quân ý có chút thương hại, nói: “Nương tử Yến gia yên tâm, tiểu tử Yến Minh Qua này sẽ tốt lên!”
Ông ta là nói cho Lâm Sơ biết, không cần sợ những người đó.
"Đa... Đa tạ quân y, đa tạ các vị huynh đệ!” Lâm Sơ nghẹn ngào nói.
"Tẩu tử sao nói thế! Yến đại ca đối đãi với chúng ta như huynh đệ ruột thịt, những thứ này đều là việc chúng ta nên làm, sau này nếu tẩu tử có chỗ khó khăn gì, cứ việc tìm mấy huynh đệ chúng ta!” Viên Tam nói.
Chờ tiễn quân y cùng đám người Viên Tam đi, Lâm Sơ mới lau hai giọt nước mắt khô kia, mắng một câu phá hoại nhân sinh.
Tình cảnh hiện giờ của nàng đã đủ gian nan, tên họ Triệu kia sợ nàng sống quá lâu, ám chỉ nàng đi theo hắn ta?
Đầu óc nàng có bệnh, mới dám đội mũ xanh cho nhân vật phản diện tương lai phải không?
Suy nghĩ một đống có không có, Lâm Sơ thở dài, mặc kệ như thế nào, cuộc sống này đều phải sống.
Nàng nhặt túi bạc mà tên quan kì bài đặt ở trên bàn, mở ra nhìn xem, quả nhiên một túi tiền đồng, còn có mấy khối bạc vụn.
Lâm Sơ đối với tiền bạc cổ đại không có khái niệm gì, nghĩ có còn tốt hơn không, liền suy nghĩ đem một chỗ giấu túi bạc đi.
Căn nhà này nàng đã xem xét không sai biệt lắm, chỗ có thể giấu đồ thật đúng là không có.
Biên cảnh hỗn loạn, hôm nay quan kì bài cầm đồ đến nhà khẳng định là không ít người đều nhìn thấy, nhân vật tướng công phản diện lại trọng thương hôn mê, vạn nhất có kẻ liều mạng nửa đêm đến trộm bạc thì sao?
Lâm Sơ càng nghĩ càng sợ, nhìn chỗ góc phòng trải mấy khối gạch xanh, dứt khoát đi vào trong sân cầm một cái cuốc vào nhà, đào mấy khối gạch xanh lên, chuẩn bị đào một cái hố nhỏ để cất bạc, lại không ngờ sau khi đào gạch xanh nhìn thấy phía dưới đặt một cây cung lớn.
Mặc dù chỉ lộ ra một bộ phận nhỏ, nhưng màu sắc đen nhánh kia, vẫn khiến cho một người ngoài nghề như Lâm Sơ đều có thể nhìn ra cây cung này rèn rất tốt.
Khóe mắt Lâm Sơ co rút, không rõ vì sao lại có một cây cung tiễn được giấu ở dưới nền đất này.
Trong nguyên tác tuy rằng có thiết lập cho Yến Minh Qua là người có võ công cao cường, nhưng không giới thiệu chi tiết hắn có vũ khí gì a.
Cho nên cây cung này là do nhân vật tiểu tướng công phản diện này giấu, hay vốn đã có?
Lâm Sơ cảm thấy khả năng loại trước lớn hơn một chút, nếu nhân vật tiểu tướng công phản diện đều giấu vũ khí bảo bối ở đây, xem ra nơi này đích xác là an toàn.
Sau khi Lâm Sơ đếm ra một trăm tiền đồng, an an ổn ổn đem túi bạc đặt ở bên cạnh cây cung lớn, đem gạch xanh chuyển về vị trí cũ.
Nàng cũng không lo lắng nhân vật tiểu tướng công phản diện cầm túi bạc đi, dù sao đây vốn là của người ta, nàng lấy ra một trăm đồng tiền, chỉ là nghĩ ngày thường dùng khi khẩn cấp.
Làm xong tất cả, Lâm Sơ nhìn khuôn mặt đầy máu bẩn của Yến Minh Qua, suy nghĩ một chút lấy nước ấm đến lau cho hắn, thuận tay lấy thuốc Hồ quân y đặt trên bàn đi sắc thuốc.
Nói liền làm, Lâm Sơ dùng chậu gỗ lấy nước, tìm một miếng khăn sạch sẽ ngâm ướt trong nước ấm, mới đắp lên mặt Yến Minh Qua.
Vết máu trên mặt hắn đều đã khô, phải dùng nước ướt trước mới có thể lau sạch.
Cẩn thận lau sạch mặt cho Yến Minh Qua, nhìn gương mặt như ngọc khắc trước mắt, Lâm Sơ có chút buồn bực, bộ dạng đẹp như vậy, vì sao sau này lại trở thành một cuồng ma giết người đây?
Tuy rằng hắn trở thành nhân vật đại phản diện hình như không có quan hệ gì với gương mặt này...
Bỏ ý nghĩ lộn xộn trong đầu, Lâm Sơ tiếp tục lau chùi cho Yến Minh Qua.
Trên người hắn cũng có không ít vết máu.
Binh giáp đã bị tàn phá không chịu nổi lúc băng bó đã cởi ra, trước mắt cũng chỉ băng một tầng băng gạc, trên người khoác một tấm chăn.
Lâm Sơ dùng khăn ướt lau đi những nơi có vết máu trên người hắn một lần, nhìn tám khối cơ bụng hình dạng rõ ràng kia, không nhịn được sờ sờ một phen.
Chậc ~ dáng người không tệ!
Nàng đang định thu tay lại, đột nhiên cảm thấy lưng có chút lạnh lẽo.