Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 573: Thiếu nữ đẹp tuyệt sắc! Quốc quân ân sủng Thẩm Lãng vô biên (2)

Chương 573: Thiếu nữ đẹp tuyệt sắc! Quốc quân ân sủng Thẩm Lãng vô biên (2)


Tô Nan có thể mở bạo loạn khổng lồ, nguyên nhân căn bản vẫn dựa vào nước Khương, mượn hơi các nước Tây Vực, đồng thời được nước Sở truyền máu quanh năm suốt tháng.

Cái gọi là ba bốn vạn đại quân của ông ta, vượt qua một nửa là lính đánh thuê Tây Vực, còn có tăng binh Đại Kiếp Tự trợ giúp.

Chân chính quân đội thuộc về họ Tô, không vượt qua hai vạn!

Nhưng mà họ Xung!

Quang minh chính đại nắm giữ đại quân, liền có chừng mười vạn.

Hơn nữa, đại quân họ Xung thời thời khắc khắc đều ở tuyến đầu chống lại nước Sở trước nhất.

Cho nên Ninh Nguyên Hiến có thể động bất luận kẻ nào, lại không thể động họ Xung.

Lại nhìn Xung Nghiêu, ngạo mạn cỡ nào?

Ông ta gần như hai mươi năm không vào kinh đô.

Ninh Nguyên Hiến sắc phong Biện Tiêu là Xu Mật Sứ, Xung Nghiêu để em trai Xung Ngạc tiến vào kinh đô đảm nhiệm phó sứ Xu Mật Viện.

Ý kia đặc biệt rõ ràng, Xung Nghiêu ta đây tuyệt đối không cam lòng dưới Biện Tiêu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ, liền sắc phong Xung Nghiêu là Thái úy.

Trời thấy, vị trí Thái úy này đã vứt đi trên trăm năm.

Chức Thái úy của vương triều Đại Viêmcần phải tham khảo nhà Hán của Trung Quốc, mà không phải nhà Tống.

Cái địa vị này trong hệ thống quân ngũ thời nhà Tống chẳng qua có tính tượng trưng mà thôi, ngay cả cái loại như Cao Cầu (*) cũng có thể đảm nhiệm.

(*) Cao Cầu: sủng thần thời Tống Huy Tông, nhân vật phản diện chính trong tiểu thuyết Thủy Hử. Căn cứ theo Huy Chủ Lục, Cao Cầu tiến thân không phải bằng con đường thi cử, ban đầu là một tiểu lại của Tô Đông Pha, nhờ vào tài vặt (đá cầu) mà tiến thân. Nhân vật này bị tiểu thuyết hóa thành nhân vật phản diện dù trong lịch sử chẳng liên quan gì đến trấn áp cuộc khởi nghĩa của Tống Giang cả.

Thái úy ở nhà Hán chính là đứng hàng tam công, quan võ tối cao của đế quốc.

Cũng là bởi vì cái chức quan này quá cao, cho nên trăm năm trước, các nước phương đông liền dần dần bỏ phế vị trí này.

Nhưng là vì để Xung Nghiêu cùng Biện Tiêu địa vị ngang nhau, Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ lại lôi cái chức Thái úy ra dùng.

Tô Nan cũng là phó sứ Xu Mật Viện cùng Xung Ngạc đồng cấp.

Mục tiêu theo đuổi cả đời của ông ta có thể cũng chính là có thể cùng địa vị ngang hàng với Xung Nghiêu.

Nhưng Tô Nan vẫn thất bại, bởi vì ông dựa vào là quyền mưu cùng dựa thế.

Mà Xung Nghiêu chấp chưởng mười vạn đại quân, mới thật sự là lực lượng tuyệt đối.

Một khi Xung Sư Sư tiến vào kinh đô, đệ nhất tai họa không tới phiên công chúa Ninh Diễm.

Cô gái Xung Sư Sư này, ngay cả Ninh Diễm đều phải nhượng bộ lui binh.

...

- Giá, giá, giá!

Thẩm Lãng đang vào cung yết kiến quốc quân, muốn đi gặp ông đòi bãi săn Bắc Uyển.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một trận vó ngựa kịch liệt.

Nghe thấy cái tiếng vó ngựa này đã thấy ngang ngạnh cực kỳ.

- Tránh, tránh, tránh!

Mấy võ sĩ lực lưỡng, lớn tiếng rống to, sau đó dùng roi đánh xuống mặt đất.

Trục xuất bất kỳ kẻ nào phía trên đại lộ Chu Tước.

Vậy mà lúc này ở giữa đường Chu Tước, cũng chỉ có đoàn người của Thẩm Lãng, hắn dẫn đầu mấy chục kỵ binh của đám người Vũ Liệt, nghênh ngang đi giữa đường.

Mặc dù đây là vi phạm lệnh cấm.

Nhưng bây giờ Thẩm Lãng cũng là một tai hại của kinh đô, mỗi một lần đều đi giữa đường, cũng không ai dám quản.

Mà bây giờ!

Tai họa nhỏ gặp phải mối họa lớn.

Thẩm Lãng không khỏi xoay người nhìn lại.

Tiếp đó không khỏi có chút nhìn ngây người.

Lại một cô gái bốc lửa.

Toàn thân mặc bộ giáp đỏ bó sát người, mỗi một tấc trên giương mặt tuyệt mỹ vô luân đều viết “ương ngạnh”.

Nhưng Thẩm Lãng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái có khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ đến thế.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy cô gái mặt học sinh ngực phụ huynh.

Nàng kiều diễm như lửa, phối hợp với tính cách bướng bỉnh mạnh mẽ, tưởng chừng như liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy phải bốc cháy vậy.

Ở trong cả nước Việt, đơn thuần tướng mạo cùng vóc người không có cô gái nào vượt qua cục cưng Mộc Lan.

Ninh Diễm diễm lệ, nhưng tướng mạo so với Mộc Lan kém hơn một chút.

Thần nữ Tuyết Ẩn có tăng cường khí chất, danh tiếng thăng thêm, nhưng từ khuôn mặt bắt đầu nói, vẫn hơi kém Mộc Lan một chút xíu.

Còn cô gái Ninh Hàn kia, Thẩm Lãng không muốn đề cập đến.

Mà trước mắt cái này Xung Sư Sư, chân chính các phương diện đều cùng Mộc Lan tương xứng.

Mấy thứ minh châu, tuyệt diễm vô luân.

Không nói nội hàm, không nói khí tràng, liền đơn thuần tướng mạo.

Chân chính là cấp độ chết ngay lập tức.

Mộc Lan đẹp lạnh lùng thuần chân.

Mà Xung Sư Sư, chính là một đám lửa, đốt xuyên mắt.

Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Xung không thù, nhưng là cùng Xung Sư Sư này có thù oán.

Nàng đánh Mộc Lan.

Trong nháy mắt, bên trong não Thẩm Lãng hiện ra mấy chục loại phương pháp trả thù.

- Tránh, tránh, tránh!

- Cút ngay, cút ngay!

Đội ngũ kỵ binh Thẩm Lãng còn ở phía trước một dặm, kỵ binh Xung Sư Sư mà bắt đầu đánh đuổi, roi trong tay điên cuồng đập xuống đất.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua bản thân, chỉ có chính là mấy chục kỵ binh.

Lại nhìn Xung Sư Sư, tầm hơn một nghìn kỵ binh.

Chuyện này cũng quá ương ngạnh, công nhiên dẫn đầu hơn một nghìn kỵ binh nhảy vào kinh đô.

Thẩm Lãng phất tay, bảo mấy chục kỵ binh của Vũ Liệt lùi sang ven đường, nhường đường cho Xung Sư Sư.

Tiếp đó ánh mắt nhìn chằm chằm eo thon nhỏ của Xung Sư Sư, rõ ràng như rắn vậy, nhưng lại tràn đầy độ dẻo dai săn chắc.

- Nhìn cái gì vậy? Móc mắt của ngươi bây giời!

Xung Sư Sư quát lạnh, tiếp đó khoát tay.

- Vù vù vù...

Một chuỗi tên nỏ, trực tiếp bắn qua đây.

Đám người Vũ Liệt mau chóng giơ khiên lên, chặn tên nỏ phóng tới.

Thẩm Lãng hoàn toàn nhìn mà than thở.

Thiên hạ vẫn còn có cô gái hống hách như vậy kia à?

Mông to công chúa đã cũng đủ bướng bỉnh, nhưng càng nhiều hơn chính là ngoài mạnh trong yếu, nàng bên đường phóng ngựa không giả, thế nhưng ngay cả một nhỏ dân chúng cũng không dám thật đụng.

Mà Xung Sư Sư ngay cả thân phận Thẩm Lãng cũng không biết, trực tiếp bắn tên tới.

Bên đường giết người?

Loại bướng bỉnh thế này, vô biên vô hạn.

- Ầm ầm ầm...

Sau một tràn vó sắt kịch liệt, Xung Sư Sư kỵ binh nghênh ngang mà đi.

...

Thẩm Lãng tiến vào cung, bái kiến quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

- Ninh Hàn đi tìm ngươi có chuyện gì?

Thẩm Lãng nói:

- Nàng bảo thần tiến vào Thiên Nhai Hải Các, biến thành đệ tử ký danh của Các chủ Tả Từ, đồng thời bảo thần rời khỏi chuyện tranh ngôi.

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến nhướng mày.

- Nó lần này trở về, chỉ vì cái chuyện này ư?

Thẩm Lãng gật đầu đáp:

- Có lẽ vậy.

Sắc mặt Ninh Nguyên Hiến tức khắc trở nên càng thêm khó coi.

Không phải là bởi vì Thẩm Lãng, mà là bởi vì Ninh Hàn.

Ông cảm thấy con gái Ninh Hàn đã xúc phạm đến quyền uy của ôg.

Ninh Hàn trừ là người thừa kế của Thiên Nhai Hải Các ra, vẫn còn là con gái của Ninh Nguyên Hiến ta đây.

Có một số việc thuộc về quyền lực của quốc quân như ta, con không nên bao biện làm thay.

Thẩm Lãng là thần tử của ta, tự nhiên do ta dạy dỗ, còn chưa tới phiên Thiên Nhai Hải Các của con để ý tới.

Vụ tranh ngôi, càng là quyền uy tuyệt đối của Ninh Nguyên Hiến ta đây, không được phép người khác nhúng tay.

Nội điểm này, quốc quân càng thích Thẩm Lãng.

Hắn tuy rằng to gan lớn mật, luôn miệng nói muốn đánh bại Thái tử, đánh bại Tam vương tử, đưa Ninh Chính lên địa vị thái tử.

Lúc Ninh Nguyên Hiến nghe đến mấy câu này vừa cảm thấy vô cùng hoang đường, lại dường như muốn đè nén cơn giận.

Thế nhưng ở sâu trong nội tâm, lại cảm thấy Thẩm Lãng rất tâm lý.

Bởi vì, hắn đều nói lời thật lòng nhất cho Ninh Nguyên Hiến, hắn không có đi tìm bất luận kẻ nào, cũng không có nỗ lực dùng bất luận ngoại lực nào tạo áp lực cho Ninh Nguyên Hiến.

Hắn nói rõ ràng, thần muốn dẫn Ninh Chính không ngừng sáng tạo kỳ tích, không ngừng làm cho mọi người nổ mắt, cuối cùng làm cho bệ hạ cải biến nhận xét, lập Ninh Chính điện hạ là Thái tử.

Mặc dù đến bây giờ quốc quân vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng lại không có ngăn cản Thẩm Lãng.

Bởi vì Thẩm Lãng giao toàn bộ quyền càn cương độc đoán cho Ninh Nguyên Hiến, lấy tư cách quân vương cũng không thể ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không cho đi.

Mà Ninh Hàn thử giơ tay, trực tiếp dùng Thiên Nhai Hải Các áp bức Thẩm Lãng nhượng bộ.

Chuyện này xúc phạm đến quyền uy tuyệt đối của quyền uy Ninh Nguyên Hiến.

Nhưng có mấy lời, Ninh Nguyên Hiến không thể nói trước mặt Thẩm Lãng.

Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt.

Ninh Hàn đương nhiên cũng coi là thịt lòng bàn tay của ông, nhưng bây giờ Thẩm Lãng cũng miễn cưỡng có thể gọi là mu bàn tay.

Mới vừa rồi Thẩm Lãng liên thủ với ông, đánh thiên hạ quần thần một bạt tai thật mạnh, sảng khoái vô cùng.

- Thằng nhóc con vô lại này, bình thường không có chuyện, căn bản cũng không tiến vào cung nửa bước. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Hôm nay tới gặp quả nhân, có chuyện gì? Nói!

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, ngài còn nhớ rõ chuyện hôm qua ngài hứa không?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi từ chối hai nghìn tinh nhuệ quả nhân đưa cho ngươi, phải luyện binh bắt đầu từ con số không, hơn nữa nói là trong mấy tháng sẽ phải luyện thành đệ nhất cường quân, vô địch tinh nhuệ! Còn muốn cho tân quân của ngươi ở chuyến săn biên giới đánh bại nước Sở?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, bây giờ nước Sở cùng vua Căng móc nối, ở trên bàn đàm phán vua Sở nhất định là sẽ không thỏa hiệp cúi đầu. Nhưng mà lại không thể chân chính tiến hành hai nước đại quyết chiến, cho nên chuyến săn biên giới chính là biện pháp giải quyết tranh chấp duy nhất.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nước Việt cùng nước Ngô, có chuyến săn biên giới truyền thống. Nhưng là chúng ta cùng nước Sở, cũng không có cái truyền thống này.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, cho nên Sở vương có thể sẽ không đáp ứng chuyến săn biên giới, dù cho đáp ứng, cũng không thể nhượng bộ quá nhiều. Cho nên chúng ta cấp cho ông ta một loại cảm giác, nước Sở nhất định thắng, như thế mới có thể thấy lợi tối mắt!

- Hai ngàn tân quân chúng ta, đối chiến năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, ở trong mắt tất cả mọi người, nước Sở đều tất thắng, Sở vương có thể cũng chịu không nổi sự mê hoặc này, cho nên ông ta sẽ đáp ứng chuyến săn biên giới, hơn nữa dù cho yêu cầu vô cùng quá phận, Sở vương cũng sẽ đáp ứng.

- Ví như cắt nhường hai mươi ba cái pháo đài, ví như tự mình xin lỗi, ví như bồi thường tám mươi vạn lượng vàng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tiểu tử, điều kiện ngang nhau. Nếu như chúng ta thua, cũng muốn cắt nhường hai mươi ba pháo đài, tự mình xin lỗi, đền tiền tám mươi vạn.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng thần nắm chắc sẽ thắng, tân quân của chúng ta nhất định cường đại vô địch, trước đó chưa từng có.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Ai là chủ soái nhánh quân này vậy?

Thẩm Lãng đáp:

- Đương nhiên là Ninh Chính điện hạ, ngài ấy sẽ đích thân chỉ huy một trận săn biên giới này.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tiếp đó nó liền một bước lên mây đúng không?

- Đúng vậy. - Thẩm Lãng nói:

- Nhưng chuyện này người thu hoạch lớn nhất vẫn là bệ hạ kia mà, ngài một lần nữa uy chấn thiên hạ. Bệ hạ mới vừa thắng Ngô vương, thế nhưng Sở vương lợi hại thế này, bệ hạ vẫn chưa thắng nổi ông ta, thậm chí còn bị thua thiệt. Nếu như chuyến săn biên giới này ngài thắgn ông ta, Việt quốc của ta không chiến mà thắng, thu được lợi ích khổng lồ, mà ngài cũng lần nữa leo lên đỉnh cao quân vương.

Ninh Nguyên Hiến cười lạnh:

- Cái bát úp còn chưa lật lên, ít khoe khoang khoác lác cho ta.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, mỗi một lần thần chém gió đều thực hiện được cả mà.

Ninh Nguyên Hiến cau mày, ông thừa biết khuyết điểm của chính mình, không thích bình thản, thích kịch liệt, thích đánh cuộc.

Lúc trước nước Việt phải đối mặt nguy cơ rất lớn, ông liền chơi đánh bạc một trận, kết quả thắng toàn tập.

Nhưng trong lòng ông biết, mọi việc không thể dựa vào cá cược, vào tình thế thuận lợi, càng không thể đơn giản đánh cuộc.

Nhỡ ra lật ván một lần, hậu quả khó lường.

Thế nhưng, ông thực sự khó có thể chống đối sức hấp dẫn như vậy.

- Chuyện này bàn lại, biện pháp ngươi nói quá hoang đường, không thể làm thật. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nói đi, ngày hôm nay tới tìm ta, đến tột cùng có việc gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, do thần phải chiêu mộ hai nghìn binh sĩ, bây giờ phủ Hầu tước Trường Bình quá nhỏ, hơn nữa trước mắt bao người, không cách nào bí mật huấn luyện. Dù sao cũng ngài cũng không thích săn thú, bãi săn Bắc Uyển vứt đi ở chỗ đó cũng rất đáng tiếc, không bằng liền tạm thời cho chúng thần mượn đi?

Ninh Nguyên Hiến trừng mắt.

Ta chỉ biết, thằng khốn này chẳng bao giờ dậy sớm nếu không có lợi.

Nếu không phải là bởi vì có việc xin ta, mười ngày nửa tháng ngươi cũng sẽ không tới gặp ta.

Có việc liền liếm mặt, không có việc gì liền vứt sang một bên.

Tính tình Thẩm Lãng nhà ngươi có phần quá thực dụng rồi đó.

Nhưng mà gần như Thẩm Lãng vừa mở miệng, Ninh Nguyên Hiến trong lòng đáp ứng.

Chuyện này nếu đổi sang Ninh Chính đi cầu xin, ông thế nào cũng chẳng đồng ý, có thể cho ra một trăm lý do để từ chối.

Nhưng mà dù cho đáp ứng, Ninh Nguyên Hiến cũng muốn làm khó Thẩm Lãng chút đỉnh, đỡ phải để hắn cảm thấy quá thuận lợi, có thể đối với Ninh Nguyên Hiến muốn gì cứ lấy.

- Muốn bãi săn Bắc Uyển à? Có thể a... - Ninh Nguyên Hiến cười nói, tiếp đó trong đầu bắt đầu cân nhắc, cần phải dọa dẫm chút gì đó từ chỗ Thẩm Lãng.

Nhưng mà vào lúc này.

- Rầm!

Cửa cung mở ra.

Một làn gió thơm kéo tới.

Một ngọn lửa đi đến.

Thiếu nữ tuyệt sắc Xung Sư Sư.

Gần như làm cho cả cung phòng sáng ngời.

- Nghĩa phụ, nghĩa phụ... - Xung Sư Sư không coi ai ra gì, trực tiếp xông vào.

Cũng không hành lễ, trực tiếp túm cánh tay Ninh Nguyên Hiến, thái độ này so với công chúa Ninh Diễm còn suồng sã hơn, còn thân mật hơn.

- Làm gì? Làm gì? - Ninh Nguyên Hiến cất giọng đầy trìu mến:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, con là một đứa con gái, tùy tiện túm tay người khác sao được?

Xung Sư Sư là cháu gái Xung phi, lúc mấy tuổi đã lạy Ninh Nguyên Hiến làm cha nuôi.

Đương nhiên chẳng qua là gọi đùa, người trong thiên hạ nào có lạy quân vương làm nghĩa phụ.

Nhưng Xung Sư Sư cứ thích kêu như vậy, cũng không có ai dám đi uốn nắn nàng.

Xung Sư Sư nói:

- Nghĩa phụ, con muốn một thứ, ngài nhất định phải cho con đó.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Con cứ nói trước cái đã rồi tính.

Xung Sư Sư đưa mắt trông về phía Thẩm Lãng một cái, quát lên giận dữ:

- Cặn bã, dĩ nhiên là ngươi?

Tiếp tục, Xung Sư Sư nói:

- Nghĩa phụ, con muốn hai thứ cơ. Món thứ nhất, cái tay Đăng Đồ Tử vừa rồi ở trên đường nhìn con rất bỉ ổi, con phải móc mắt hắn. Món thứ hai, con mang hai nghìn kỵ binh đến rồi, nghĩa phụ giao bãi săn Bắc Uyển cho con.

Đ*!

Nửa đường tuôn ra một nữ Ma Vương?

Xung Sư Sư nghe được Ninh Nguyên Hiến không đáp, lại gắng sức cầm lấy cánh tay của ông nói:

- Nghĩa phụ, người hiểu rõ con mà. Nếu nghĩa phụ không cho con, không cho con, con sẽ náo loạn, con sẽ náo loạn thiệt đó!

- Bay đâu! - Xung Sư Sư chỉ vào Thẩm Lãng hô lớn:

- Móc mắt tên cặn bã này xuống!

- Còn nữa, con chắc chắn phải có được bãi săn Bắc Uyển, con phải dẫn người vào chiếm giữ đó!

Dứt lời, Xung Sư Sư trực tiếp muốn đi, suất binh tiến vào chiếm giữ bãi săn Bắc Uyển, giống như chẳng qua là tới thông báo một tiếng mà thôi.

Ninh Nguyên Hiến tằng hắng một cái nói:

- Sư Sư, rõ ràng không khéo, ta mới vừa đưa bãi săn Bắc Uyển cho Thẩm Lãng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch