Chương 610: Lãng gia vô biên! Kim Mộc Thông biết yêu! (1)
Lần này Thái tử cùng Tam vương tử tranh chấp đảng phái, thái độ gia tộc họ Chúc rất bình thường.
Nhưng cũng không bình thường vô cùng.
Họ Chúc không hỗ trợ, nhưng cũng không phản đối.
Nếu như đổi thành người khác thì có thể có vẻ hơi dụng ý khó dò. Nhưng đối với gia tộc họ Chúc mà nói thì lại tương đối bình thường.
Bởi vì họ Chúc chưa bao giờ sẽ đối với thiếu quân khoa tay múa chân.
Lão sẽ không bởi vì là chỗ dựa lớn nhất của Thái tử mà đi dạy Thái tử cần phải thế này thế kia.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng.
Lúc trước với Ninh Nguyên Hiến không có như thế, hôm nay với Ninh Dực cũng như thế.
Thế nhưng ở thời khắc mấu chốt, gia tộc họ Chúc đều có thể hỗ trợ Thái tử đến cùng.
Giống như hai mươi mấy năm trước, bởi vì đế chủ Khương Ly huỷ diệt, Ninh Nguyên Hiến đối mặt thời khắc nguy hiểm khủng khiếp, gia tộc họ Chúc không chút do dự đứng ra, giúp đỡ ông vượt qua lần nguy cơ kia.
Liền đơn thuần điểm này, Ninh Nguyên Hiến đều cảm kích cả đời Chúc Hoằng Chủ.
...
Bên trong thư phòng!
Chúc Hoằng Chủ đang giám sát hai đứa cháu luyện chữ.
Một là Chúc Hồng Bình, một là Chúc Nịnh, là hai đứa cháu mà lão yêu thương nhất.
Chúc Hồng Bình tính tình cao ngạo, thế nhưng thư pháp lại đâu ra đấy, không phải là dạng phá cách, theo một loại trường phái thư pháp từ năm tuổi luyện đến bây giờ cũng không có thay đổi mấy, chẳng qua là không ngừng tinh thâm, trình độ càng ngày càng cao.
Chúc Nịnh ngược lại, nhìn qua điềm tĩnh dịu dàng, ngược lại phong cách thư pháp lại lơ lửng không cố định, lúc thì dùng loại thư pháp này, lúc thì dùng loại thư pháp kia, rất khó chuyên chú một loại nào đó.
Cô gái này đại môn không ra, nhị môn không bước.
Cho nên những người thật sự gặp nàng cũng không phải rất nhiều, mà danh tiếng của nàng ở bên ngoài là kinh đô đệ nhất tài nữ, mà không phải kinh đô đệ nhất mỹ nữ.
Nhưng thứ đáng ca ngợi nhất không phải vẻ đẹp của nàng mà linh khí.
Đôi mắt kia giống như biết nói chuyện vậy, mỗi một cái biểu cảm tuy rằng điềm tĩnh, nhưng phi thường linh động.
Hai đứa trẻ viết chữ xong, sau đó đều giao cho Chúc Hoằng Chủ thẩm duyệt.
- Được, được, được, bản lĩnh chữ của tôn nhi ngoan càng ngày càng sâu.
- Được, được, được, chữ của tôn nữ càng ngày càng linh động.
Đây là Chúc Hoằng Chủ, từ trong miệng của lão trên cơ bản hầu như toàn khen ngợi, rất ít đi trách cứ một người nào.
Tiếp đó lão lấy thư pháp của Chúc Nịnh ra quan sát.
- Nha đầu, hết năm nay đã hai mươi rồi đấy
Chúc Nịnh mắt điếc tai ngơ.
Tiếp tục cầm lấy một quyển sách, tỉ mỉ mà nhìn.
- Nên tìm đối tượng. - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Dù cho nha đầu cháu đây không vội, gia gia cũng gấp rồi.
Chúc Nịnh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Chúc Hồng Bình cau mày nói:
- Gia gia nói chuyện với tỷ tỷ mà.
Chúc Nịnh nói:
- Gia gia, tôn nữ đang cố gắng.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy tôn nữ hãy nói cho gia gia biết, muốn tìm dạng người như thế nào?
Chúc Nịnh lắc đầu.
Cái lắc đầu này có ý gì đây?
Là không thể nói, hay là không biết?
Tiếp tục Chúc Hoằng Chủ đưa mắt nhìn về phía Chúc Hồng Bình nói:
- Cháu cũng mười tám, sang năm tìm đối tượng được không?
Chúc Hồng Bình nói:
- Tất cả do gia gia làm chủ.
Cho đến nay, gã đều rất hiểu chuyện vâng lời, còn muốn trở thành niềm tự hào lớn nhất của ông nội.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nha đầu, đang đọc sách gì thế?
Chúc Nịnh đưa cái bìa sách đến trước mặt Chúc Hoằng Chủ.
Chữ ở phía trên, hầu hết người sẽ không biết, bởi vì cái này căn bản không phải chữ Hán.
Nếu như Thẩm Lãng ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra đây là tiếng Hebrew (tức là tiếng Do Thái cổ).
Quả nhiên, thế giới này khai quật ra không chỉ có tiếng Trung mà còn có điển tịch văn minh cổ xưa khác.
Quyển sách trong tay Chúc Nịnh này là một quyển thượng cổ điển tịch, Thiên Nhai Hải Các tốn thời gian mười mấy năm mới giải ra. Kết quả là bị nàng mượn đọc, có thể thấy được thân phận địa vị của người ta.
Toàn bộ Việt quốc có thể đọc hiểu quyển sách này, cũng không vượt qua năm người.
Cô gái này là chân chính đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác.
Quả thật nàng có thể đọc hết những quyển sách qua một lần, hơn nữa còn học xong mấy loại văn tự ngôn ngữ.
Đủ loại sách khoa học, triết học, toán học, nghệ thuật, mỹ học, thần học v.v… nàng đều xem qua toàn bộ.
Mỗi một quyển sách đều đọc ngon lành.
Nhưng mà, nàng lại không thích giao lưu với người khác.
Bởi vì trừ nàng ra, căn bản sẽ không có người nào xem qua những sách này, cũng không thích nhìn những sách này.
Rất nhiều thanh niên tài tuấn hướng nàng cầu thân, nhưng mà nói chuyện với nhau không vượt qua một canh giờ, liền trực tiếp bỏ trốn mất dạng.
Bởi vì không hề có tí tôn nghiêm chút nào.
Đàn ông luôn luôn sĩ diện hảo, cuối cùng vẫn muốn đàn bà con gái ngưỡng mộ.
Cho nên khi những tân khoa tiến sĩ nhìn thấy Chúc Nịnh, sau đó nhịn không được phải khoe khoang học thức của mình như thể toàn bộ sách vở đã học phải chất đầy năm xe vậy.
Nhưng mà sau khi mở miệng.
Cô gái này thiên văn địa lý không gì không biết, không chỗ nào không hiểu.
Thứ mà ngươi hiểu thì nàng cũng hiểu.
Nhưng thứ mà ngươi không biết thì nàng cũng hiểu.
Những tên tân khoa tiến sĩ này vì chuyên khoa cử nên chắc chắn chuyên môn về quốc học.
Nhưng coi như là thi từ ca phú, bọn họ cũng không sánh bằng Chúc Nịnh.
Bởi vì Chúc Nịnh đọc quá nhiều sách, tầm mắt quá rộng lớn, các loại danh thơ kinh điển, dù là thượng cổ hay là cận cổ, toàn bộ hạ bút thành văn.
Dù cho nàng tự làm thơ, cũng bởi vì nàng có sức tưởng tượng và tri thức thiên mã hành không, đã vậy còn tràn đầy linh khí.
Thế là những tay tiến sĩ này ở trước mặt nàng rõ ràng phải tự ti lắm.
Đàn ông một khi ở trước mặt đàn bà con gái mà tự ti thì chính bọn họ phải buông tha.
Lâu ngày.
Chúc Nịnh trở thành kinh đô đệ nhất tài nữ.
Không ai có thể lấy được.
Chúc Hồng Bình rất bất mãn mới cách của nàng đọc sách thế này.
Gã cảm thấy nhất định phải đọc sách, thế nhưng phải đọc kỹ và có chọn lọc.
Dạng đọc sách như Chúc Nịnh thì mỗi ngày đều đọc cả mấy cuốn sách, học vấn làm sao đủ tinh thâm kia chứ?
Nhưng mà, mỗi một lần Chúc Hoằng Chủ kiểm tra học vấn của hai người.
Chúc Hồng Bình thường bị thua, nhưng sách luận của gã viết rất tốt, thông thường có thể thắng.
Chúc Nịnh không thích sách luận, nàng cảm thấy quá khô khan.
- Chủ nhân, bệ hạ giá lâm!
Lúc này, lão bộc phía ngoài hô lên.
Ngay sau đó nghe được giọng của Ninh Nguyên Hiến.
- Đã nói không được nói rồi, không cho nói, còn muốn nói.
Quốc quân đang trách cứ lão bộc họ Chúc, lúc đầu ông muốn trực tiếp vào đây, không muốn để cho Chúc Hoằng Chủ ra ngoài nghênh tiếp.
Tiêu sái lỗi lạc Ninh Nguyên Hiến tiêu sái lỗi lạc trực tiếp đi vào đây.
Chúc Hoằng Chủ tiến lên lạy xuống nói:
- Cựu thần tham kiến bệ hạ.
Chúc Hồng Bình thì quỳ xuống dập đầu quy củ:
- Học trò tham kiến bệ hạ.
Mà Chúc Nịnh thi lễ một cái vô cùng đơn giản.
Ninh Nguyên Hiến làm sao để Chúc Hoằng Chủ lạy xuống, trực tiếp tiến lên nâng.
- Ninh Nguyên Hiến, đến gặp tướng phụ.
Nghe được hai chữ tướng phụ này, mí mắt Chúc Hoằng Chủ hơi giật một chút.
Ai!
Quốc quân không chỉ là quân chủ của lão mà còn là con rể, là học trò, cơ hồ là từ nhỏ lão quan sát mà lớn lên.
Hiểu rất rõ.
Mỗi lần một kêu tướng phụ, tuyệt đối không có chuyện tốt.
Kế tiếp, Ninh Nguyên Hiến hăng hái bừng bừng kiểm tra tác phẩm thư pháp của Chúc Hồng Bình cùng Chúc Nịnh, tấm tắc tán thưởng.
Mà lúc này, tể tướng Chúc Hoằng Chủ ở trong lòng không ngừng thì thầm: Không nên viết lưu niệm, không nên viết lưu niệm.
Lão thật sự sợ Ninh Nguyên Hiến viết lưu niệm.
Chữ của quốc quân khá đẹp nhưng cũng chỉ dễ nhìn mà thôi, trình độ nghệ thuật thư pháp cũng chỉ có vậy, nhiều nhất cũng không tệ lắm, khoảng cách đăng đường nhập thất còn xa.
Hết lần này đến lần khác, bản thân bị bệ hạ này cảm thấy hài lòng, tới chỗ nào liền viết lưu niệm chỗ nấy.
Hơn nữa, chữ mà ông ta từng đề, dù thế nào cũng phải bồi (*) mà treo lên?
(*) Ở đây nhắc đến là phương pháp bồi khô, thích hợp dùng cho các tranh chữ dễ bị lem khi gặp nước. Hồ được quét lên giấy bồi sau đó dán lên tranh đã được làm phẳng. Khác với bồi ướt với hồ và nước trên mặt tranh trước khi vẽ.
Trong nhà thực sự bày không được.
Không biết có phải chăng sự cầu nguyện trong lòng Chúc Hoằng Chủ tạo nên tác dụng, quốc quân Ninh Nguyên Hiến quả nhiên không có viết lưu niệm.
Xem ra là có chuyện chính.
Kỳ thực, lúc này trong lòng Ninh Nguyên Hiến cũng có chút bi ai.
Từ nay về sau ông cũng không thể viết lưu niệm nữa, bởi vì chứng run tay sẽ hiện lên trên chữ viết.
Ông không thể để cho người khác nhìn ra mánh khóe, không thể để cho người nhìn ra ông có bệnh.
Đáng tiếc.
Thư pháp của quả nhân tốt như vậy lại mắc căn bệnh thế này làm cho trên đời thiếu bao nhiêu tác phẩm đẹp rồi.
Chúc Hồng Bình cùng Chúc Nịnh xin cáo lui, để Ninh Nguyên Hiến cùng Chúc Hoằng Chủ nói chuyện chính sự.
...
- Nghe nói bệ hạ hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền chẳng thuận lợi? - Chúc Hoằng Chủ chủ động bèn hỏi.
Đổi thành người khác nói như vậy, quốc quân đã giận tím mặt. Ngươi nói lời này có ý gì? Là đang giễu cợt quả nhân à?
Nhưng nếu từ trong miệng tướng phụ nói ra, ông sẽ không trách cứ, ngược lại gật đầu.
- Thư Bá Đảo nói để Ninh Dực đi nói. - Ninh Nguyên Hiến bảo.
- Tướng phụ, đây là ý gì?
Chúc Hoằng Chủ cau mày, đây là từ trình độ nào đó là ly gián tình cảm cha con quân vương mà.
Ninh Nguyên Hiến tiếp tục phất phất tay, tỏ ý không muốn bàn lại cái này mất hứng chuyện tình.
- Hôm nay tới tìm tướng phụ, là có chuyện khác. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Chúc Hoằng Chủ thưa:
- Bệ hạ mời nói.
Tiếp đó ông hời hợt pha trà, bên trong thư phòng tức khắc thêm vào một phần hơi nóng.
Sau khi nấu nước xong.
Ninh Nguyên Hiến chủ động nóng ly, chủ động châm trà.
Trước rót một chén cho Chúc Hoằng Chủ, tiếp đó cũng rót một chén cho mình.
Chúc Hoằng Chủ cũng không có khiêm nhượng, quốc quân đưa trà cho lão, lão cũng chỉ hơi cong lưng một chút mà tiếp nhận.
Ninh Nguyên Hiến thật là có chút khó có thể mở miệng.
Ai!
Thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này, quả nhân bị ngươi đẩy xuống hố khổ rồi.
Hoặc là ngươi không mở miệng, vừa mở miệng toàn là việc khó như lên trời.
Nhưng mà, bản lĩnh cố chịu nhục, quả nhân vẫn phải có.
Mất thể diện thì cứ mất đi.
- Nịnh nhi sắp hai mươi rồi. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Chúc Hoằng Chủ không khỏi kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:
- Đúng, qua hết năm hai mươi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Hiện nay có được lang quân như ý chưa? Trong lòng tướng phụ có chọn người nào chưa?
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:
- Người mà thần chọn có giỏi mấy cũng vô dụng, trước tiên phải qua được cửa ải của con nha đầu kia, nhưng mà cửa ải này không qua được.
Lời này là nửa điểm không sai.
Gia tộc họ Chúc chí ít tìm mấy chục tên thanh niên tuấn kiệt tới cùng Chúc Nịnh tương thân.
Kết quả đều giống nhau.
Toàn bộ bỏ trốn mất dạng, thua thương tích đầy mình.
Ninh Nguyên Hiến do dự một lúc lâu, tiếp đó chợt cắn răng nói:
- Tướng phụ, ta chỗ này ngược lại có chọn một người.
Ông thậm chí không dám nói chọn được một người tốt.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- A? Bệ hạ mời nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông, xuất thân cao quý, phẩm hạnh thuần lương.
Có thể thấy được quốc quân vẫn thực sự cầu thị.
Đánh giá với Kim Mộc Thông tuyệt đối chính xác.
Chúc Hoằng Chủ không che giấu sự kinh ngạc của mình, dù cho lấy đầu óc của lão cũng nghĩ không ra quốc quân sẽ nói đến người này.
Kim Mộc Thông?
Quốc Tử Giám sinh.
Công danh gì cũng không có, gần như có thể gọi là dốt nát?
Đương nhiên, tương lai gã sẽ kế thừa chức Huyền Vũ Hầu, nhưng đối với quý tộc hàng đầu mà nói, công danh rất trọng yếu.
Nếu như ngươi không có công danh, ở trong giới quý tộc sẽ không ngóc đầu lên nói.
Chuyện này cũng giống như trái đất hậu thế, con cái trong nhà giới siêu giàu toàn là thạc sĩ, tiến sĩ danh tiếng.
Không phải đại học Cambridge thì Oxford, hoặc là Harvard, Yale, Caltech (viện công nghệ California), Zürich v.v…
Nếu như ngươi tốt nghiệp đại học Tokyo còn ngại nói ra.
Mà bằng cấp Kim Mộc Thông bây giờ, phải tương đương với sinh viên tại chức đại học Bắc Kinh chứ chưa nói đến chính quy.
Dĩ nhiên bằng cấp của Thẩm Lãng càng kém, có thể ví như đại học Pacific Western, hoặc là đại học Clayton (Hong Kong), dùng tiền mua văn bằng, từ sáng đến tối chẳng cần buổi nào học nghiêm túc.
Ước chừng một lúc lâu, tể tướng Chúc Hoằng Chủ gật đầu một cái nói:
- Đứa nhỏ Kim Mộc Thông ngược lại đàng hoàng thật.
Xem ra Chúc tướng cũng đặc biệt thực sự cầu thị.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Bằng không, để hai đứa bé gặp mặt một lần?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu nói:
- Được, tìm ngày, gặp mặt, tìm hiểu một chút.
Đây là ra mắt.
Cuối cùng quốc quân lên tiếng, cơ hội tương thân vẫn phải cho.
Kế tiếp, Ninh Nguyên Hiến cũng không còn mặt mũi ở lâu, vội vàng cáo từ rời đi.
Ông cảm thấy thể diện của nửa đời mình coi như ngày hôm nay gần như ném hết.
Ở trong lòng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, Ninh Nguyên Hiến ta đây chắc chắn đặc biệt không đáng tin cậy đi.
...
Sau khi Ninh Nguyên Hiến đi.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ gọi Chúc Nịnh tới.
- Bệ hạ giới thiệu cho cháu một đối tượng.
Chúc Nịnh kinh ngạc.
Đổi thành đứa con gái khác, chuyện cưới xin này là ván đã đóng thuyền.
Nhưng đối với gia tộc họ Chúc mà nói, hoàn toàn không tồn tại.
Bên cạnh Chúc Hồng Bình ngược lại nói:
- Người nào?
Ngươi quan tâm như vậy làm cái gì?
Chẳng lẽ ngươi muốn đi chỉnh Thẩm Lãng à?
- Thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ Kim Mộc Thông. - Chúc Hoằng Chủ nói.
Tức khắc, Chúc Nịnh ngây người, Chúc Hồng Bình cũng hết hồn.
Quốc quân này… bị điên rồi sao?
Kim Mộc Thông là ai hả?
Thằng học dốt nhất nhì Quốc Tử Giám.
Lúc trước tranh chấp đảo Kim Sơn dù cho gã thắng Đường Duẫn, nhưng tất cả mọi người biết chút văn chương cùng thơ từ cũng là Thẩm Lãng làm.
Dựa vào bản thân Kim Mộc Thông? Ngay cả tú tài cũng không đậu nổi. Thậm chí ngay cả thi quận cũng không quá.
Mùa xuân năm ngoái Kim Mộc Thông không biết xấu hổ, lại vẫn đi tham gia thi hội.
Kết quả thành tích kia không nói cũng được.
Dựa theo cách nói quan chủ khảo chính là, người này dám tới tham gia thi hội là cần bao nhiêu dũng khí.
Nhưng Kim Mộc Thông cũng có lời, đây là anh rể không có đoán tủ, bằng không ta sẽ đậu tiến sĩ cho các ngươi xem, bây giờ ta thi một thứ nhất đếm ngược không thể trách ta.
Ở trong lòng Chúc Hồng Bình, Kim Mộc Thông còn không xứng với nửa đầu ngón tay của chị gã.
Huống hồ, năm ngoái cái tên mập mạp này còn có vụ bê bối to lớn. Gã bị một người đàn bà có chồng cho cưỡng bức làm bẩn.