Chương 727: Lãng gia danh chấn thiên hạ! Bàn tay tạo nên kỳ tích! (2) Không biết uốn cong thành thẳng, một quân vương cá tính mạnh như vậy, nhất là vua một nước chư hầu. Thà chết còn hơn chịu nhục, không phải một cụm từ hay ho gì.
Ninh Kỳ nói:
- Một quân vương, phải đật quốc gia xã tắc lên hàng trước nhất, tiếp đó mới là bản thân. Cường ngạnh là vì quốc gia, thỏa hiệp cũng là vì quốc gia, vì sao ông ta không rõ kia chứ?
Hai người kia đang ra sức biểu diễn móc tim móc phổi.
Tiếp đó, Ninh Kỳ tự mình viết một phong tấu chương cảm động lòng người.
Nhưng nội dung chỉ có một, vì phụ vương, vì Việt quốc, Ninh Kỳ vẫn lựa chọn ở lại Sở doanh, tình cảm yêu thương của phụ vương, Ninh Kỳ thịt nát xương tan khó mà báo đáp.
Nhưng mặc kệ ngôn ngữ cảm động đến đâu đều không sửa đổi được một sự thật, Ninh Kỳ lựa chọn Hoàng đế bệ hạ, mà không phải của người cha Ninh Nguyên Hiến của gã.
- Khâm sai Hoàng đế bệ hạ đã xuôi nam! - Sở vương mới nói.
Ninh Kỳ nhắm mắt lại:
- Chuyện nên đến thì sẽ luôn đến, hãy làm hết sức mình, nhưng phải nghe mệnh trời!
...
Khoảng cách kinh đô nước Sở gần Viêm Kinh hơn.
Cho nên Khâm sai đại thần của Hoàng đế bệ hạ cũng sớm đi tới kinh đô nước Sở hơn.
Tên Khâm sai này là một quý tộc đỉnh cấp còn trẻ, mới vừa sắc phong làm Công tước, dẫn theo một đội ngũ mấy chục người.
Đi tới kinh đô nước Sở, sau đó gã triệu kiến Ninh Chính đầu tiên.
Hỏi thăm một vài vấn đề.
Tiếp đó lại triệu kiến Sở vương hậu, hỏi tầm hai ngày.
Kế tiếp, lại lấy đi xác của Nhan phi nước Sở, tiến hành kiểm nghiệm.
Toàn bộ quá trình, đặc biệt kín đáo chuyên nghiệp.
Hoàn toàn chính là vì sự việc mưu sát Sở vương mà đến, đối với Ninh Chính đánh chiếm kinh đô nước Sở, thậm chí chuyện đốt cháy Sở vương cung cũng không đề cập tới nửa chữ.
Hơn nữa bất kỳ hiện trường thẩm vấn nào cũng đều có quan của ba nước Việt, Sở và đế quốc Đại Viêm ở đây.
Mỗi một chi tiết đều hỏi rõ ràng.
Trong ba ngày ngắn ngủi, vị Khâm sai đại nhân này kể cả quan viên thủ hạ liền triệu kiến mấy chục người, hỏi thăm mấy chục người.
Điều tra mấy trăm phần ghi chép.
Không chỉ có như thế, mỗi một phần văn bản điều tra thẩm vấn, mỗi chữ mỗi câu đều ghi lại rõ mồn một.
Thậm chí đều vẽ chân dung.
Trong mấy ngày tiếp theo, nội chữ nghĩa ghi chép quá trình thẩm vấn đã vượt qua mười mấy vạn chữ.
Loại thái độ chăm chú điều tra thế này, quả thực để tất cả mọi người tin phục.
Quả thực không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, dường như là thần thám tại thế.
Nhưng mà...
Sự thật của kế hoạch mưu sát Sở vương,
Sở vương một kế hoạch mưu sát đích thực dáng vẻ, trong lòng rất nhiều cao tầng đã sớm biết rõ.
Hung thủ trực tiếp là núi Phù Đồ, Nhan phi, Nhan Lương, đương nhiên Thẩm Lãng cũng thoát không khỏi liên quan.
Nhưng Sở vương chết, là ý chí Hoàng đế bệ hạ.
Cho nên những thứ hung thủ này, từ một loại ý nghĩa nào đó cũng là vì Hoàng đế làm việc.
Như vậy tất cả chuyện chuyên nghiệp thẩm tra này, tất cả cũng là giả.
Sở vương hậu biết điểm này, Xu Mật Sứ Liên Kính cũng biết điểm này.
Cho nên nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, trong lòng đều rõ ràng.
Cái gọi là thẩm vấn chuyên nghiệp, chính là vì bện một lời nói dối kín đáo mà hoàn chỉnh.
Bảy phần thật, ba phần giả lời nói dối.
Sở vương chết bất đắc kỳ tử, Sở vương hậu trong lòng phẫn nộ à?
Đương nhiên phẫn nộ.
Nhưng lại có thể làm sao?
Đây là Hoàng đế bệ hạ ngầm đồng ý, chẳng lẽ ngươi muốn đánh mặt Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng sao? Đó chính là đạo lý phải chết.
Cho nên, mỗi người đều phối hợp đại thần Khâm sai, bổ sung những chỗ thiếu sót.
Tầm năm ngày sau, thẩm vấn tạm thời kết thúc.
Mà suốt năm ngày nay, vị Khâm sai của Hoàng đế này bệ hạ, không có thẩm vấn Thẩm Lãng nửa câu.
Gã thậm chí ngay cả Khổ Đầu Hoan cùng Kim Mộc Lan đều hỏi thăm qua.
Duy chỉ có không hỏi Thẩm Lãng.
Vào ngày thứ sáu cuối cùng, vị Khâm sai đại nhân này triệu kiến Thẩm Lãng.
...
- Độc đạn Ám Hương trên người đại tháo giám nước Sở Nhan Lương còn chưa vỡ ra.
- Nguyên nhân Sở vương chết bất đắc kỳ tử, là bởi vì trong tay cầm phong mật thư của Sở vương hậu. Do đó, cái phong mật thư này đã bị gia công qua, phía trên có dịch Ám Hương, trực tiếp làm tỉnh lại cổ trùng trong cơ thể Sở vương.
- Phong mật thư này là Sở vương hậu viết, hơn nữa dùng tinh dầu bình thường của bà ta xịt lên, ngửi vào đều thấy mùi y hệt. Nhưng dịch Ám Hương phía trên là ngươi thêm.
- Cho nên, hung thủ mưu sát Sở vương trực tiếp là ngươi, Thẩm Lãng!
Khâm sai của Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề.
- Thẩm Lãng, ngươi lúc đầu muốn mượn tay Sở vương tiêu diệt họ Xung, tiêu diệt Ninh Kỳ, sau đó sẽ mưu sát Sở vương.
- Bởi vì thời gian Thất vương tử nước Sở là Sở Nhẫm chạy đến quá muộn, hơn nữa chậm một chút nữa thì Ninh Kỳ sẽ phải trình diễn vở kịch động trời trên chiến trường bắn chết Sở vương, sẽ phải lập được công trạng lớn. Ngươi nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, sau đó vu oan tội danh ám sát đến trên đầu Ninh Kỳ.
- Sở vương thấy được phong mật thư này, tiếp đó cổ trùng trong bụng phát tác, tiếp đó mới có thể hô to, Ninh Kỳ cấu kết núi Phù Đồ, mưu sát ông ta. Kể từ đó, Ninh Kỳ nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch, Thẩm Lãng nhà ngươi rõ ràng thật sự thủ đoạn!
Như vậy, đây là chân tướng của sự thật à?
Xấp xỉ đúng
Kỳ thực cái chân tướng này một chút đều không phức tạp.
Thẩm Lãng sau khi nghe xong, cũng không có nửa phần kinh ngạc.
- Thẩm Lãng, nếu thật sự ngươi lãnh lấy tội danh mưu sát Sở vương, ngươi gần như hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thẩm Lãng không nói gì.
Mưu sát Sở vương, thế này chuyện rất lớn, Thẩm Lãng cũng vậy vừa gặp kỳ hội, nhưng là càng nghĩ vô số lần.
- Khâm sai đại nhân, có chuyện nói thẳng.
Khâm sai của Hoàng đế nói:
- Chuyện thứ nhất, bên trong tộc Sa Man chỗ vua Căng có phải có một di tích thượng cổ hay không? Ở đâu? Thế nào mở ra?
Đây là ý gì?
Báo di tích thượng cổ của vua Căng đổi lấy đế quốc Đại Viêm đặc xá à?
Ta van ngươi, người thật sự muốn giết chết Sở vương là Hoàng đế bệ hạ.
Thẩm Lãng ta đây cũng chỉ là trợ giúp mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi, ta thực sự không biết.
Khâm sai của Hoàng đế thật sâu nhìn Thẩm Lãng một cái.
- Thẩm Lãng, Viêm Kinh có rất nhiều người không thích ngươi, ngươi ở đây Việt quốc coi như khoái hoạt, nhưng tánh mạng của ngươi luôn luôn chạy quanh một cái dây thép trên. - Khâm sai của Hoàng đế nói:
- Chứng cứ ngươi mưu sát Sở vương vô cùng xác thực, một khi định cái tội danh này, ai cũng cứu không được.
Thẩm Lãng không nói.
Khâm sai của Hoàng đế cúi đầu, lấy ra một phần tư liệu, đọc chăm chú suốt một hồi.
- Ngươi và Cừu Yêu Nhi có tư tình đúng không? Nàng còn vì ngươi sinh ra một đứa con nữa. - Hoàng đế Khâm sai nói:
- Hôm nay nàng ở hải ngoại lập quốc, chúng ta có thể cần ngươi viết một phong thơ cho nàng, thậm chí đại biểu đế quốc Đại Viêm đi viếng thăm quốc gia của nàng.
Thẩm Lãng buông tay nói:
- Khâm sai đại nhân, ngài tuyệt đối là coi trọng phân lượng ta trong lòng Cừu Yêu Nhi. Dưới trời xui đất khiến, ta và Cừu Yêu Nhi quả thật từng có một đêm nồng nhiệt, hơn nữa nàng còn mang thai. Nhưng nghiêm ngặt ý nghĩa mà nói, ta chỉ là bị mượn đi một hạt giống mà thôi, ta đây trong mắt của nàng chính là một người qua đường Giáp.
Tiếp đó, Thẩm Lãng hỏi:
- Quốc gia của Cừu Yêu Nhi ở hải ngoại rất mạnh sao?
Khâm sai của Hoàng đế không nói gì.
Mà là tiếp tục lật xem tư liệu.
Đây cũng là tư liệu Thẩm Lãng, gã vừa đọc vừa nhìn về phía Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng, ngươi nhất định phải làm một ít gì. - Hoàng đế Khâm sai nói:
- Nếu như một người không có giá trị, hơn nữa cũng chẳng làm cho ai thích, vậy trên cơ bản lại phải chết. Ngươi cái này cũng không làm cái kia cũng không làm, không được!
- Viêm Kinhcó rất nhiều người không thích, núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các, Tru Thiên Các cũng có rất nhiều người không thích ngươi.
- Cho nên Thẩm Lãng, vì chính ngươi, ngươi nhất định phải làm một ít gì?
- Hai chuyện trước, lựa chọn một món. - Khâm sai của Hoàng đế nói:
- Hoặc là dẫn sứ đoàn đế quốc rời bến, viếng thăm quốc gia Cừu Yêu Nhi. Hoặc là nói cho chúng ta biết, di tích thượng cổ của vua Căng ở đâu, mở ra thế nào?
Thẩm Lãng nói:
- Xin lỗi, ta thực sự bất lực.
Đại thần Khâm sai híp mắt lại.
- Thẩm Lãng, nhất định phải như vầy phải không? - Đại thần Khâm sai nói:
- Ta đây có hai phần hồ sơ vụ án, một phần ngươi có tội, một phần ngươi vô tội, lựa chọn một cái đi.
Đại thần Khâm sai hạ thông điệp sau cùng cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Đại thần Khâm sai có quen Vân Mộng Trạch không?
Đại thần Khâm sai trẻ tuổi đáp:
- Trong Viêm Kinh thì ai cũng biết nhau cả, nhưng vô dụng, Vân Mộng Trạch phân lượng quá nhẹ, hắn cứu không được ngươi.
Thẩm Lãng bỗng nhiên nói:
- Ta nghe nói, ta chỉ là nghe nói thôi nha. Trong Viêm Kinh có một quý nhân trúng phải một loại chứng bệnh đặc biệt kỳ quái. Bỗng nhiên trở nên đặc biệt gầy gò, hơn nữa dễ khát vô cùng, mỗi ngày đều muốn uống nhiều thứ. Hơn nữa trở nên đặc biệt không còn chút sức lực nào, mỗi ngày có rất nhiều nước tiểu, bây giờ thể trọng mỗi ngày đều đang giảm xuống. Vô số đại phu đi khám, thậm chí Thiên Nhai Hải Các cùng người của núi Phù Đồ cũng đi khám, lại hoàn toàn tìm không được nguyên nhân bệnh.
Nghe những lời này, Khâm sai của Hoàng đế khẽ run lên.
Đây là một bí mật, nhưng cũng không phải một bí mật.
Thẩm Lãng tiếp tục nói:
- Nếu như không chữa trị kịp thời, mạng vị quý nhân này có thể chẳng còn được lâu.
Đại thần Khâm sai lạnh nhạt nói:
- Ngươi dám nguyền rủa sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ta chỉ đang trình bày sự thực mà thôi.
Đại thần Khâm sai nhắm mắt lại.
Người mà Thẩm Lãng nói, là người được Hoàng đế bệ hạ cực kỳ sủng ái.
Không chỉ có bị Hoàng đế nuông chiều, càng thêm là mệnh căn của hoàng thái hậu, thật là nâng niu ở lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Đơn giản là người được chiều chuộng nhất trong hoàng tộc. Vốn là một tinh xảo vô song, thông minh tuyệt đỉnh. Sau khi phát bệnh thân thể càng ngày càng kém, hôm nay xấp xỉ đã là thời kỳ cuối của căn bệnh.
Thậm chí hoàng tộc đã chuẩn bị hậu sự.
Hoàng đế, hoàng hậu, tất cả mọi người đau lòng không gì sánh được, hoàng thái hậu lấy nước mắt rửa mặt.
Sau khi phát bệnh, đế quốc nghĩ hết mọi biện pháp, đều không có thể cứu được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người này không ngừng gầy gò, sức sống dần dần từ mềm yếu, dần dần đến bờ cái chết, chân chính là đau xé lòng.
Thế nhưng, bọn họ cũng gần như đã bỏ đi hy vọng.
Không nghĩ tới Thẩm Lãng lại nói lên.
Khâm sai của Hoàng đế lại không dám khinh thường, bởi vì gã biết Thẩm Lãng là một danh y, hơn nữa còn là danh y sáng tạo quá nhiều kỳ tích.
Về mặt ý nghĩa nào đó, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới có thể sống phách lối đến bây giờ.
Khâm sai của Hoàng đế hỏi:
- Ngươi biết đây là bệnh gì?
Thẩm Lãng đương nhiên biết, đây là bệnh tiểu đường type 1.
Nguyên nhân bệnh không rõ, có thể hệ thống miễn dịch tự thân bị thiếu hụt, cũng có thể là vấn đề gen di truyền.
Loại bệnh này phát tác đặc biệt cấp bách, nếu như không được trị liệu kịp thời, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Phương pháp chữa trị duy nhất cho căn bệnh này chính là tiêm insulin vào.
Insulin, thoạt nghe có vẻ công nghệ cao vô cùng tân tiến, thế giới này không khả năng sẽ có.
Quả thực như thế.
Insulin nhân tạo là công nghệ cao, thậm chí dính đến gen.
Thế nhưng điều chế dịch tụy heo, bò, vào năm 1922 cũng đã thành công.
Muốn có được insulin đặc biệt tinh khiết, lấy kỹ thuật của thế giới này tương đối khó.
Điều đó đòi hỏi phải sử dụng dung dịch Hanks, còn được gọi là dung dịch muối vô cơ và dung dịch muối cân bằng. Nó cần phải được kết hợp với nhiều thành phần như NaCl, KCl, v.v.
Tiếp đó, còn cần một bộ lọc cực nhỏ, khoảng chừng 200μm, còn cần ống ly tâm.
Có phải nghe vào rất cao cấp không, nhưng toàn bộ qui trình công nghệ là có thể thực hiện, cho dù lấy giới hạn của thế giới này cũng có thể đạt được.
Như thế, dịch tụy của heo chiết xuất ra mới đạt đến mức độ cứu người.
Thẩm Lãng nói:
- Loại bệnh này gọi là bệnh tiểu đường.
Khâm sai của Hoàng đế tức khắc chau mày, tên cái bệnh này không tốt, sẽ làm bẩn hoàng tộc chí cao vô thượng.
Nhưng then chốt không phải điểm ấy.
- Ngươi có thể chữa hết bệnh này? - Đại thần Khâm sai hỏi.
- Đương nhiên! - Thẩm Lãng nói.
Đại thần Khâm sai hỏi:
- Có nhanh không?
- Hiệu quả nhanh chóng. - Thẩm Lãng nói:
- Có thể lập tức cứu lại tính mạng bệnh nhân, nhưng mà tốc độ phải nhanh, bệnh chứng của nàng đã gấp vô cùng cấp bách, nếu là chậm một chút, chỉ sợ sẽ lập tức khó giữ được tánh mạng.
Đại thần Khâm sai híp mắt nhìn Thẩm Lãng.
Chuyện này ngoài kế hoạch, sứ mạng của gã đặc biệt rõ ràng, thúc ép Thẩm Lãng đồng ý hai chuyện phía trước.
Thế nhưng nếu có thể cứu người được Hoàng đế bệ hạ yêu thương nhất, cũng là một cái công lớn, địa vị của gã cũng có thể nước lên thì thuyền lên.
Đại thần Khâm sai nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi cũng nghĩ rõ ràng chưa đấy, bệnh nhân này thân phận cao quý không gì sánh được. Nếu như trong quá trình trị liệu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, vậy ngươi lập tức liền sẽ chết. Dù cho ngươi cầm cửa vào di tích thượng cổ vua Căng báo cho biết, cũng không thể nào cứu được mạng nhà ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Nắm chắc! Nhưng phải gấp, bởi vì đại thần Khâm sai làm trễ nãi chừng mấy ngày cũng không có gặp ta. Muốn cứu mạng quý nhân tay, ta nhất định phải lập tức lên bắc, mà người bệnh nhân kia cũng không cần để lỡ, lập tức từ Viêm Kinh xuôi nam, chúng ta giữa đường tụ họp, ta lập tức ra tay.
Đại thần Khâm sai nhắm mắt lại, cân nhắc lựa chọn.
Chuyện này gã cần phải chịu trách nhiệm.
Nếu như Thẩm Lãng cứu sống quý nhân kia, gã đương nhiên là có công lao, hơn nữa còn là công lớn.
Nhưng nếu như Thẩm Lãng không cứu sống được, thậm chí trong quá trình trị liệu xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn, gã cũng sẽ gánh chịu trách nhiệm.
Như vậy mặc kệ yêu cầu của Thẩm Lãng?
Vậy cũng không được, rõ ràng có cơ hội trị liệu vị quý nhân này, kết quả cũng không cứu? Đó cũng từng có tội.
Cho nên vị đại thần Khâm sai này cũng không có lựa chọn nào khác.
- Vậy thì khởi hành nhanh lên, nếu là cứu không được vị quý nhất đỉnh cấp này, ngươi và ta cũng đều không may!
Một khắc đồng hồ sau đó!
Thẩm Lãng cùng vị Khâm sai đại nhân này rời khỏi kinh đô nước Sở, phi lên phía bắc thật nhanh!