Chương 739: Vạn dân kính ngưỡng! Ánh mặt trời của ta! Đỉnh phong chiến đấu (2)
Trên thực tế, bọn họ với Ninh Kỳ vẫn là tràn đầy hảo cảm, thậm chí ngưỡng mộ.
Bởi vì ở trong lòng bọn họ, Ninh Kỳ giết Sở vương trước, đánh lui mấy chục vạn đại quân nước Sở.
Hơn nữa Hiệp định đình chiến trước tuy rằng cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ, nhưng là chưa nói tới nhục nước mất chủ quyền.
So với nguy vong quốc, kết quả này đã rất tốt.
Nhưng nhân tâm luôn luôn được voi đòi tiên.
Bây giờ Hiệp định đình chiến mới đi ra, lại tấc đất không cắt.
Có người nói, Ninh Chính điện hạ ký Hiệp định đình chiến mặc dù không có cắt nhường quốc thổ, nhưng lại là bồi thường hai trăm vạn lượng vàng.
Những thứ vàng này đều phải lấy từ trên người của dân nước Việt.
Đây là có vài người đâm thọt.
Thế nhưng quốc quân Ninh Nguyên Hiến chẳng bao lâu phá vỡ cái này tin vịt.
Ông trực tiếp cầm Hiệp định đình chiến hai nước Sở Việt mới dán đầy kinh đô.
Tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, là hội Thiên Đạo trợ giúp hai trăm vạn lượng vàng giúp đỡ nước Sở xây dựng vương cung. Lấy tư cách trao đổi, nước Sở sẽ mở ra thị trường cho hội Thiên Đạo.
Dư luận này quá phù hợp dân chúng mong đợi.
Thắng lợi kỳ tích.
Cách ngoài ngàn dặm, giương quốc uy của ta.
Ninh Chính điện hạ lợi hại, quá mạnh!
Đây mới thực sự là đại thắng.
Lúc trước suất lĩnh không đến một vạn người viễn chinh mấy ngàn dặm đánh úp bất ngờ, công chiếm kinh đô nước Sở, bắt Sở vương hậu làm tù binh, đốt cháy Sở vương cung.
Chiến tích này đã để cho người ta sợ đến run rẩy.
Bây giờ lại lại dùng chín ngàn người đánh bại hai mươi mấy vạn đại quân Sở vương, bức bách Sở vương thỏa hiệp.
Thật lợi hại.
Đây mới là công trạng lớn.
Trong nháy mắt, cây cân trong lòng vạn dân Việt quốc lại một lần nữa chếch đi.
Ninh Chính phân lượng lại một lần nữa vượt qua Ninh Kỳ.
Có thể, nếu được quân vương như vậy dẫn lối cho Việt quốc, mới có thể đi đến con đường dân giàu nước mạnh.
Còn Thẩm Lãng?
Vạn dân kinh đô đương nhiên biết chỗ này có công lao của hắn rất lớn, nhưng thật sự là không muốn nhắc đến người này.
Không có biện pháp, Thẩm Lãng hành dân chúng kinh đô quá độc ác. Vả vào mặt bôm bốp, thậm chí giết thật là nhiều người.
Cứ việc giết cũng là lưu manh côn đồ, nhưng du côn cũng là dân chúng.
...
Thẩm Lãng mang theo không đến bảy ngàn quân đi theo hướng đông, xuyên qua hơn nửa nước Sở, khải hoàn hồi triều.
Trong khoảng thời gian này, hắn và Mộc Lan bình quân có thể một ngày hai lần.
Thế nhưng sau đó trở nên ba bốn ngày đều không có một lần.
Mộc Lan có thể nhịn được không gọi, thế nhưng Thẩm Lãng kêu như quỷ, kết quả bị vương hậu Sa Mạn nghe được.
Người vợ của vua Căng thực sự không nhịn được, trực tiếp tìm được Mộc Lan nói:
- Muội muội, ta biết loại chuyện này đặc biệt thú vị. Thế nhưng còn mỗi ngày đều làm sao? Cần tiết chế một chút, Tên phu quân cặn bã kia của muội sắp thành khô mất rồi, bản lĩnh chính muội còn không biết sao?
Tiếp đó, Mộc Lan cũng không cho phép Thẩm Lãng đụng.
Về nhà tính tiếp, về nhà tính tiếp.
Thẩm Lãng cảm thấy vương hậu Sa Mạn nhất định là ghen ghét.
Hắn mỗi ngày có thể hai tay hai chân cùng cục cưng Mộc Lan, Mà Sa Mạn cùng vua Căng lại trời nam đất bắc.
Con bà nó, chính tẩu tẩu không uống nước còn không cho phép người khác uống à?
...
Mà Ninh Chính bên kia, sáu người lại một lần nữa mở ra cuộc hành trình chật vật vượt qua núi tuyết.
Bởi vì chỉ có sáu người, hơn nữa gần như cũng là cao thủ võ công, cho nên tốc độ thật nhanh.
Gần như không ngủ, chỉ bốn ngày sau đã đi hết vài trăm dặm núi non trùng điệp, Đại Tuyết Sơn nghìn dặm cũng đi hết hơn phân nửa.
Ngày bốn tháng bảy!
Sáu người Ninh Chính, Lý Thiên Thu vượt qua núi tuyết sau cùng.
Đồng thời cũng là ngọn núi cao nhất, độ cao so với mặt biển đạt tới bảy cây số. Đương nhiên cái từ độ cao so với mặt biển thế giới này cũng là Thẩm Lãng nói đầu tiên.
Chỉ cần băng qua ngọn núi này, liền có thể đi vào nước Khương.
- Nghỉ ngơi ba canh giờ, sáng sớm ngày mai xuống Đại Tuyết Sơn, tiến vào nước Khương! - Lý Thiên Thu nói.
Tiếp đó, sáu người cắm trại ở trên núi tuyết cao nhất này.
Nghỉ ngơi ba canh giờ!
Ngày kế!
Mặt trời mọc lên từ phía đông.
Sáu người ngắm cảnh tượng mặt trời mọc hùng vĩ không gì sánh được.
Đây vẫn là lần đầu tiên ở trên Đại Tuyết Sơn thấy mặt trời mọc.
Bởi vì Đại Tuyết Sơn quanh năm cũng là tuyết lớn bay tán loạn, muốn ngắm mặt trời mọc rất khó.
Thật là đẹp!
Cảnh mặt trời mọc, quả thực thế không thể đỡ.
- Mọi người thử nói xem, trên cái thế giới này người nào giống mặt trời nhất? - Vợ của Kiếm Vương nói.
Ninh Chính ngẫm lại một hồi, rồi nói:
- Chắc hẳn là Khương Ly bệ hạ đi.
Mọi người đều gật đầu.
Không sai, chính là Khương Ly bệ hạ.
Lúc trước phương triều phương Đông có rất nhiều nô lệ, chính nhờ tay Khương Ly đã hoàn toàn phá hủy chuyện buôn bán nô lệ.
Chuyện càng khiến cho ông vĩ đại chính là muốn hoàn toàn đánh nát sự phong tỏa và thế độc quyển và đế quốc Đại Viêm và đám thế lực siêu thoát.
Ông muốn cho ánh sáng của văn minh thượng cổ soi sáng toàn bộ thế giới phương đông.
Kết quả ông thất bại, chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng cái chết của ông vẫn bắn ra ánh sáng mạnh mẽ.
Suốt thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, số điển tịch thượng cổ, tiết lộ ra ngoài thượng cổ điển tịch, vượt qua lúc trước mấy trăm năm.
Chí ít ông ta để vô số người thiên hạ đều biết còn có huyện di tích thượng cổ cnày, chí ít còn có chuyện về văn minh thượng cổ.
Bằng không, lúc trước, chút người đọc sách chưa có tư cách thấy văn bia thượng cổ hả? Chưa có tư cách tiếp xúc được thượng cổ điển tịch.
Chỉ có bí tịch võ đạo đều từ mấy đại thế lực siêu thoát tiết lộ ra ngoài, ngoài ra còn có cực ít bí tịch từ võ đạo cường giả khai thách trong lúc tình cơ.
Nói trực tiếp nhật, Khương Ly bệ hạ xuất hiện, khiến cho toàn bộ tiêu chuẩn võ đảo vương triều phương Đông tăng lên một bậc thang.
Đáng tiếc.
Theo Khương Ly bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, cái loại văn minh vốn từ từ dâng lên lại một lần nữa bị bóp chết.
Khổ Đầu Hoan nheo mắt lại.
Gã chân chính là người của Khương Ly bệ hạ.
Không chỉ có gã, còn có Lam Bạo, còn có Đồ Đại, Đồ Nhị vân vân người toàn bộ cũng là.
Ninh Chính bỗng nhiên nói:
- Rõ ràng thống hận vì sao không có sinh ra sớm ba mươi năm.
Câu cảm khái này, cũng đả động đám người Lý Thiên Thu.
Đúng vậy, vì sao không sinh sớm ba mươi năm?
Như vậy có thể dấn thân vào dưới trướng Khương Ly, cùng ông ta tiến hành sự nghiệp oanh oanh liệt liệt.
Ninh Chính nói:
- Thẩm Lãng từng nói, nếu như đối với cả thế giới có lợi, đối với toàn bộ văn minh có lợi, thống nhất thiên hạ là chuyện tốt. Thế nhưng đế quốc Đại Viêm thống nhất thiên hạ, nhất định sẽ lại một lần nữa tiến hành hoàn toàn phong tỏa văn minh, đó chính là một loại thụt lùi. Cho nên đế quốc Đại Viêm thống nhất thiên hạ, là họa cho thiên hạ.
Lý Thiên Thu nói:
- Đáng tiếc, thế giới này đã không còn Khương Ly bệ hạ, không ai có thể cùng chống lại đế quốc Đại Viêm.
Ninh Chính nói:
- Chỉ có dốc hết toàn lực mà thôi, đi nào!
Tiếp đó, sáu người sẽ phải xuống Đại Tuyết Sơn, tiến vào trong nước Khương.
Lúc này, Lý Thiên Thu bỗng nhiên nói:
- Chúng ta đi không được.
Quả thực không đi được.
Dưới núi tuyết, mười mấy bóng dáng đang nhào đến.
Tốc độ cực nhanh không gì sánh được.
Nơi đi qua, tuyết đọng tung toé.
Ngắn ngủi một lát sau.
Mười mấy người này vọt tới đỉnh núi, bao vây đám người Ninh Chính, khoảng cách mấy chục mét.
Mười mấy người toàn bộ mang theo mặt nạ bảo hộ.
Mười cường giả cấp tông sư, năm đỉnh cấp cường giả.
Ánh mắt của Lý Thiên Thu dần dần đảo qua.
Tiết Triệt, Yến Nan Phi.
Hai tông sư hội Ẩn Nguyên, ba tông sư núi Phù Đồ.
Một tông sư của Thiên Nhai Hải Các.
Còn có hai tông sư, Lý Thiên Thu chỉ biết một, Chúc Yên Hành.
Rõ ràng đội hình siêu hào hoa.
Vì giết Ninh Chính, lại xuất động mười đại tông sư.
Chơi cực kỳ lớn.
Khá lắm, khá lắm.
Nói phép tắc cái gì?
Nói siêu thoát cái gì?
Rõ ràng buồn cười. Núi Phù Đồ các ngươi không phải là không xuất động sát thủ à? Thiên Nhai Hải Các nhà ngươi không phải cao cao tại thượng, như là thần tiên à?
Làm sao hôm nay cũng nhào lên giết?
Dĩ nhiên, ở đây hoang tàn vắng vẻ, chỉ cần giết sạch cả đám Ninh Chính, vậy có thể xem như chẳng xảy ra chuyện gì cả
Thiên Nhai Hải Các vẫn là thế tục siêu thoát.
Tất cả phép tắc cũng có thể bị đánh vỡ, chỉ cần lợi ích đủ lớn.
Mà lần này lợi ích ám sát Ninh Chính cũng đủ lớn, kế thừa toàn bộ Việt quốc.
Đương nhiên chỉ dựa vào một mình Ninh Kỳ, sợ rằng vẫn không thể xuất động nhiều cường giả cấp tông sư như vậy.
Cái này phía sau còn có ý chí lớn hơn.
Ninh Chính nói:
- Tiết bá tước, đều đến lúc này, vì sao còn muốn giấu đầu hở đuôi, sao không lấy tấm che mặt xuống?
Tiết Triệt thay đổi tiếng nói:
- Ninh Chính điện hạ nhận lầm người, ta cũng không phải Tiết bá tước gì cả, hơn nữa chúng ta mang mặt nạ bảo hộ, chỉ là bởi vì quá mức lạnh, cần ấm áp một chút.
Yến Nan Phi nói:
- Ninh Chính điện hạ, ngài thật sự sẽ tự lựa chọn phần mộ cho mình sao. Trên ngọn núi cao hiểm trở đầy nắng gió thế này, có thể chết nơi đây coi như chuyện may mắn cho ngài rồi.
Tiết Triệt nói:
- Ninh Chính điện hạ, không nghĩ tới ngài thực sự vượt qua Đại Tuyết Sơn trở về Việt quốc, kính nể kính nể. Nhưng vẫn là không có vượt qua chúng ta dự liệu, hôm nay lại chết ở chỗ này thế nào? Đương nhiên ngài dù sao cũng là con của Việt vương, chúng ta cho phép ngài tự kết liễu.
Yến Nan Phi nói:
- Ninh Chính điện hạ, một trận chiến này các ngươi căn bản không có sức đánh một trận. Chúng ta cũng không muốn giết lung tung vô tội, chỉ cần ngài tự sát, chúng ta hãy bỏ qua năm người bên cạnh ngài thế nào?
Lý Thiên Thu nói:
- Điện hạ, không nên tin. Dù cho ngài tự sát, bọn họ cũng vẫn sẽ giết sạch chúng ta. Ngược lại ngài chỉ cần vừa chết, chúng ta liền triệt để mất đi ý chí chiến đấu.
Yến Nan Phi nói:
- Lý Thiên Thu, ở trên Kiếm Đảo mãi ở không tốt sao?
Lý Thiên Thu nói:
- Sống ở Kiếm Đảo, nhìn như lánh đời, kì thực là trốn tránh, tại sao không ra giết cho đã?
Yến Nan Phi nói:
- Lý Thiên Thu, hôm nay ngươi đại khái là giết không thoải mái.
Nhìn qua đúng là như thế.
Hoàn toàn là tuyệt vọng chiến cuộc.
Đối phương có mười lăm cao thủ tuyệt đỉnh, trong đó mười tông sư.
Mà Ninh Chính bên này, nhiều nhất chỉ có một tông sư là Lý Thiên Thu.
Ninh Chính cũng đeo lên khẩu trang, bởi vì kế tiếp chiến đấu thở dốc rất nhiều, nếu như hít vào quá nhiều không khí lạnh sẽ tổn thương phổi quá lớn.
Tiếp đó, gã rút ra trường kiếm.
Lý Thiên Thu, vợ của ông Khâu Thị, Khổ Đầu Hoan, Đại Ngốc, Đường Viêm đều rút kiếm ra.
Coi như là cuộc chiến tuyệt vọng, cũng phải đánh một trận đến cùng.
Đúng ngay tại lúc này.
- Ha ha ha ha...
Trong không khí truyền đến một tràng cười hào sảng.
- Bá tước Tiết Triệt, Yến Nan Phi hiền đệ, đã lâu không gặp, thật sự nhớ quá đi!
Tô Nan!
Chính là Tô Nan Xu Mật Sứ nước Đại Nam, đột phá cảnh giới tông sư.
Ông ta lao ra từ trong tuyết đọng.
Như là tuấn mã vậy, vọt tới đỉnh núi, cầm một cây thương bạc.
Lên tới đỉnh núi, sau đó Tô Nan nhịn không được cùng Lý Thiên Thu liếc nhau
Tạo hóa trêu người, lúc trước hai người vẫn là tử địch, bây giờ lại kề vai chiến đấu.
- Ninh Chính điện hạ.
- Tô công.
Tiết Triệt nói:
- Tô Nan đại nhân, ngài không giống như một kẻ phóng khoáng thích chịu chết chứ? Đúng lý ngài phải đặc biệt tiếc mạng.
Trong nháy mắt, sau đó có một lão già khô gầy phiêu nhiên mà tới.
- Quốc sư Đại Nam Sa Ẩm, bái kiến các vị sư đệ.
Lão quả thực có thể kêu sư đệ.
Bởi vì, lão lớn tuổi nhất.
Yến Nan Phi kinh ngạc nói:
- Đại Kiếp Tự tiền bối?
Quốc sư Sa Ẩm nói:
- Lão hủ cùng Đại Kiếp Tự đã không còn quan hệ gì nữa, hôm nay là Thái sư nước Đại Nam.
Vị quốc sư Sa Ẩm, đã từng muốn ở trước mặt Thẩm Lãng tự thiêu, đốt chết tất cả mọi người kinh đô Đại Nam, nhìn qua suy nhược không thể tả.
Nhưng mà, lão là đại tông sư.
Tiết Triệt khẽ nhíu mày, kẻ địch lập tức xuất hiện hai đại tông sư.
Như vậy một trận chiến này, sẽ không có dễ dàng như vậy.
Thế nhưng, vẫn có thể thắng!
- Người nên tới, đều tới đông đủ rồi chứ? - Tiết Triệt nói:
- Nếu như tới đông đủ, liền khai chiến đi.
Lại có một bóng dáng phiêu nhiên xuất hiện.
Cung chủ xinh đẹp của Ma Nham Đạo Cung, đại tông sư Ban Nhược, sư muội của Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường.
Nàng kinh ngạc nhìn Tô Nan, rồi nói:
- Ngươi không phải đã chết rồi sao?
Tô Nan cười khổ nói:
- Nói rất dài dòng, Ban Nhược đại tông sư đã lâu không gặp.
Ban Nhược đặc biệt ái ngại, bởi vì lúc trước Tô Nan thu mua nàng đi đối chiến Lý Thiên Thu, đã từng tặng một món quà đến từ thượng cổ.
Ban Nhược không có thể đánh bại Lý Thiên Thu, cho nên phải trả lại món quà này. Sau đó nàng nghe nói Tô Nan đã chết, trong lòng cảm thấy còn có chút may mắn.
Không phải ta không trả, thật sự là Tô Nan đã chết, gia tộc họ Tô huỷ diệt, dù cho ta muốn trả cũng không trả được.
Bây giờ chủ nợ lại lại xuất hiện, rõ ràng quá xấu hổ.
- Xin lỗi, món đồ kia ta không có mang ở trên người, sau đó trả lại cho Tô tiên sinh. - Ban Nhược nói.
Tô Nan nói:
- Không cần, vật kia rơi ở trong tay ta chẳng qua là áo gấm đi trong đêm, cho Ban Nhược tông sư, mới là kết quả tốt nhất.
Tiếp tục, Tô Nan nhịn không được bèn hỏi:
- Ban Nhược tông sư, tại sao ngài lại tới?
Ban Nhược nói:
- Có người tới chỗ ta, bỏ ra chi phí để ta không cách nào cự tuyệt.
Tiết Triệt cau mày.
Trong lòng cảm thấy bất an.
Kẻ địch lại đến ba đại tông sư.
Như vậy ý nghĩa một trận chiến hôm nay, hoàn toàn ở trong dự đoán của Thẩm Lãng.
Cái này cũng có chút không ổn.
Tiểu tặc Thẩm Lãng này, thật đúng là trí gần như yêu a.
Mắt Yến Nan Phi run lên, ông ta hỏi:
- Còn có người xuất hiện à?
Lại một bóng dáng bay tới.
Da thịt quá trắng, gần như trong suốt vậy.
Cô giáo của Thẩm Lãng, đại tông sư Ngô Đồ Tử.
- Mông sư huynh? Vân sư huynh? - Ngô Đồ Tử sau khi đến, không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì nàng nhận ra hai tông sư núi Phù Đồ.
Quá xấu hổ.
Tiết Triệt da đầu tê dại.
Đối phương đây đã có thêm đại tông sư đến rồi.
- Còn nữa không? Còn có người tới sao? - Tiết Triệt hô lớn:
- Dứt khoát xuất hiện cùng lúc? Thế nào?
Tiếp đó, lại có hai bóng dáng xuất hiện.
Đại tông sư Tuyết Ẩn, đại tông sư Chung Sở Khách.
Hai người kia rốt cuộc đã tới à?
Phía Ninh Chính lập tức được thêm vào sáu tên đại tông sư.
Tiết Triệt lại hỏi lần nữa:
- Còn có người nào nữa không?
Lần này, chắc hẳn thật sự không có thêm ai nữa rồi.
- Nếu không còn ai nữa, vậy khai chiến đi!
- Hôm nay có duyên, chúng ta liền quyết chiến ở trên đỉnh Tuyết Sơn này.
- Ninh Chính điện hạ, tính mạng của ngài phải giao cho thần tiên phán xét thôi.