Isabella nhìn Trần Lạc, hỏi: "Cậu đoán tớ tin hay không?"
Trần Lạc có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng mà nói, đó là do tớ viết, cũng không phải do tớ viết."
Isabella nói: "Blair, cậu đang thảo luận triết học với tớ đấy à?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Ý của tớ là, đây là do Blair viết, nhưng không phải Trần Lạc viết."
Isabella nhìn vào ánh mắt của hắn, chăm chú nói: "Blair, tớ hy vọng cậu có thể giải thích nghiêm túc cho tớ."
Thật ra Trần Lạc đã rất nghiêm túc, hắn chỉ lo lắng Isabella không thể tiếp nhận hiện thực này.
Lúc vừa đến đại lục Thần Ân, hắn dự định chôn giấu bí mật này suốt cuộc đời.
Về sau gặp cô Britney và Isabella, sớm chiều ở chung lâu như vậy, các nàng dần dần trở thành một bộ phận khó mà dứt bỏ trong lòng của hắn.
Hắn muốn đợi đến lúc trở thành Thánh Ma Đạo Sư, có năng lực rời đi nơi này, lại nói cho các nàng biết, thuận tiện hỏi hỏi một chút lựa chọn của các nàng .
Hiện tại thì không cần.
Trần Lạc nhìn Isabella, hỏi: "Còn nhớ rõ Tế Tự Theodore mới vừa nói sứ giả không?"
Isabella nói: "Đương nhiên, ông ta mới rời khỏi không bao lâu."
Trần Lạc nói: "Linh hồng của Sứ giả chiếm lấy thể xác của Macland, ông ta đã trở thành Macland."
Linh hồn chiếm lấy thân thể người khác, tuy rằng chuyện này nghe không tưởng, nhưng đã xảy ra, Isabella sau khi hết khiếp sợ, cũng tiếp nhận hiện thực này.
Nàng nhìn Trần Lạc một chút, "Đây có liên quan đến chuyện chúng ta đang nói sao?"
Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Thật ra tớ không phải là Blair, linh hồn của tớ chiếm lấy thân thể của Blair."
Isabella thất vọng nói: "Blair, tớ hi vọng cậu có thể thành thật một chút."
"Các cậu chẳng lẽ chưa từng hoài nghi vì sao Blair ma pháp phế vật này sẽ bỗng nhiên trở thành thiên tài, ngay cả một kẻ chẳng biết quái gì về toán học, sẽ trở thành Thần Toán Học, rõ ràng chưa từng học khoa học, lại hiểu kiến thức khoa học vượt qua sức tưởng tượng?"
Isabella sửng sốt một chút, nàng không phải chưa từng nghi ngờ những điều này.
Nhưng chính thiên phú ma pháp của nàng bỗng nhiên thức tỉnh sau mười bảy tuổi, so với tốc độ tấn cấp nhanh như thần của nàng,chuyện xảy ra trên người Blair, cũng chẳng phải khiến người ta ngoài ý muốn.
Nàng có thể thức tỉnh thiên phú ma pháp, vì sao Blair không thể thức tỉnh trí tuệ?
Nàng theo bản năng nhìn về phía Trần Lạc, phát hiện nét mặt hết sức nghiêm túc của hắn.
"Cậu, cậu không phải Blair?" Giọng của Isabella bỗng nhiên hơi run rẩy, thậm chí nhịn không được lui về sau một bước.
Trần Lạc biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn bèn nói: "Đó là do cậu biết chuyện xảy ra trước đó của tớ."
Isabella chợt nhớ tới,bởi vì ngay từ ban đầu xung đột, nàng đã từng âm thầm điều tra Blair.
Tính cách của hắn đã thay đổi rất lớn trong thời gian ngắn ngủi.
Ma pháp phế vật nhát gan ngu xuẩn trong học viện bỗng nhiên thức tỉnh thiên phú ma pháp và thiên phú toán học. Chuyện này từng để cho nàng kinh ngạc một lúc lâu. Song, đây khiến nỗi sợ trong lòng của nàng tiêu tán một chút, tối thiểu nhất, Blair vẫn là Blair nàng biết.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ biết một Blair.
Isabella nhìn Trần Lạc, thử hỏi: "Cậu, cậu cũng là sứ giả sao?"
"Không phải." Trần Lạc lắc đầu, nói: "Tớ đến từ một thế giới khác, linh hồn không biết vì nguyên nhân gì, đi tới đại lục Thần Ân."
Isabella giống như nhớ ra gì đó, hỏi: "Cho nên cậu cố gắng học tập ma pháp như vậy, muốn trở thành Thánh Ma Đạo Sư, chính là để trở lại thế giới của cậu?"
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Đúng thế."
Isabella lại nghi ngờ nói: "Thật sự có thế giới khác, không phải cậu vì giải thích chuyện nhật ký mới bịa đặt gạt tớ chứ?"
Trần Lạc duỗi một bàn tay ra, không đọc thần chú và kết ấn, một hỏa cầu chợt xuất hiện trong tay của hắn.
Hắn nhìn Isabella, hỏi: "Ma Pháp sư trên đại lục Thần Ân có thể làm được như vậy hay không?"
Isabella giật mình nhìn cảnh này, "Tại sao cậu có thể không cần thần chú và kết ấn!"
Trần Lạc nói: "Có lẽ là vì linh hồn của tớ đến từ một thế giới khác."
Đây chỉ là suy đoán của hắn, cho tới bây giờ, hắn cũng không chưa tìm được nguyên nhân chân chính.
Hắn nhìn Isabella, nó: "Đây là bí mật lớn nhất của tớ, rất xin lỗi hiện tại mới nói cho cậu."
Isabella còn chưa cách nào hoàn hồn, nàng lẩm bẩm: "Cô Britney biết không?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Bí mật này tớ chỉ nói với cậu."
Isabella bỗng nhiên có chút mừng thầm trong lòng, rốt cục có bí mật nàng biết mà cô Britney không biết, sau đó nàng mới ý thức tới bây giờ không phải là lúc để vui vẻ.
Bí mật to lớn để cho người ta chấn kinh và bất ngờ này phá hủy thế giới mà nàng nhận biết
Nàng lại đánh giá Trần Lạc từ trên xuống dưới, rồi hỏi: "Thế giới, thế giới đó như thế nào?"
Trần Lạc đáp: "Người ở đó không biết ma pháp, cũng không hiểu vu thuật, nhưng khoa học cực kỳ phát triển, dẫn trước đại lục Thần Ân mấy ngàn năm, bọn họ không biết Phi Hành Thuật, lại có thể lợi dụng sức mạnh của khoa học bay lên không trung, thậm chí leo lên mặt trăng, uy lực vũ khí của họ so với ma pháp siêu giai thậm chí Thánh giai còn lớn hơn. . ."
Isabella không thể tưởng tượng nổi đó là một thế giới ra sao, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhưng lại không biết mở miệng hỏi như thế nào.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Cậu ở thế giới đó... là người ra sao?"
"Giáo viên." Trần Lạc nói: "Giống như cô Britney, giáo viên toán học."
Isabella bỗng nhiên ý thức được một việc, nàng nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ý của cậu là, quyển nhật ký kia do Blair lúc trước viết, không phải do cậu?"
Trần Lạc thở phào một hơi trong lòng, nói nhiều như vậy, nàng rốt cục ý thức được điểm quan trọng.
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Cậu cảm thấy tớ sẽ viết đồ vật kia à?"
Isabella hỏi: "Vậy cậu thích cô Britney không?"
Trần Lạc thành thật đáp: "Ở đại lục Thần Ân, cậu và cô Britney đều là người quan trọng nhất của tớ."
Mặc dù đây không phải là đáp án mà nàng muốn, nhưng Isabella cũng tiếp tục hỏi tiếp vấn đề này.
Nàng không thể ép Trần Lạc chọn một trong hai người các nàng, vì cô Britney đối với nàng cũng rất quan trọng.
Trong lòng của Isabella, Britney không hề khác gì chị ruột của mình.
Cảm giác này rất kỳ quái, ngay cả bản thân của nàng cũng không hiểu vì sao. Dường như tự rất lâu các nàng đã biết nhau, đồng thời quan hệ còn thân mật hơn hiện tại.
Chỉ cần cô Britney có thể hạnh phúc, nàng thậm chí đồng ý hy sinh hạnh phúc của mình.
Đây là nguyên nhân vì sao sau khi đọc được quyển nhật ký kia, nàng chủ động rời đi. Nếu như cô Britney biết, quyển nhật ký này do Blair lúc trước viết, có lẽ nàng sẽ nhận tổn thương lớn hơn.
Isabella bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Tớ đi tìm cô Britney, cậu suy nghĩ một chút chúng ta hẳn nên ứng đối như thế nào với đền thờ và sứ giả."
Rốt cuộc giải thích rõ ràng hiểu lầm với Isabella, Trần Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng.
Không chỉ có như vậy, hắn không cần lại một mình trong coi bí mật nặng nề, dường như tảng đá đè nặng trong lòng bị dời đi, cả người hắn đều trở nên nhẹ nhõm.
Hắn vươn tay với Isabella:: "Tớ tên Trần Lạc, rất hân hạnh được biết tiểu thư Isabella tiểu thư."
"Lần này tha thứ cho cậu." Isabella đặt tay của mình vào trong lòng bàn tay của Trần Lạc: "Về sau không cho phép cậu lại để tớ và cô Britney tức giận. . ."
. . .
Giải thích xong chuyện nhật ký với Isabella, Trần Lạc phải thương lượng với Ô Nha và Hách Lý Diệp làm sao đối mặt với đền thờ và sứ giả.
Dù sao, thực lực của bọn họ còn không thể hoàn toàn chống lại đền thờ.
Sau khi Trần Lạc rời đi, Isabella đứng ở trong sân, nhớ tới tình cảnh vừa nãy, nàng bỗng nhiên vươn tay, không thần chú, không kết ấn
Bành. . .
Một tiếng nho nhỏ vang lên, trong con ngươi kinh ngạc của nàng bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng đỏ rực