“ Mấy năm gần đây nạn hạn hán không ngừng nghỉ còn thêm nạn châu chấu xâm nhập, bá tánh ăn không đủ no lại thêm tên phản tặc Trương Giác ở giữa xúi giục không xuất hiện nhiều bá tánh gia nhập phản quân mới là kì quá.” Binh lính thủ thành Liêu Tây hít vào một hơi than vãn.
“Tướng quân thành Liêu Tây quân trông giữ chỉ có mười vạn mà số lượng quân Hoàng cân ở dưới kia ít nhất cũng có năm trăm vạn, chúng ta phải làm sao đây?” Phó tướng hơi hơi sửng sốt nhìn thoáng qua vô vàn phản quân chiếm đống dưới thành kia rồi sau đó mở miệng hỏi.
“Thề sống chết thủ thành, thành Liêu Tây thành không thể bị phá, thành phá bên trong hơn tám trăm vạn bá tánh liền sẽ gặp tai ương.” Thủ thành đại tướng nghe đến đó không chút do dự mở miệng quát.
“Chính là tướng quân bên trong thành vạn dân trăm họ đều yêu cầu lương thực liền tính chúng ta thủ được nhưng lương thực này cũng không kiên trì được mấy ngày.” Phó tướng trầm mặc một khắc rồi sau đó mở miệng nói.
“Kiên trì không được cũng phải kiên trì, chẳng sợ chúng ta đều chết trận cũng không thể lui lại nửa bước, Liêu Tây này vô luận như thế nào đều không thể phá, phá rồi chúng ta chính là tội nhân!” Thủ thành đại tướng nghe đến đó nhìn phó tướng một cái rồi sau đó trầm giọng quát.
Phó tướng nghe đều nơi này còn muốn mở miệng lại bị đại tướng nháy mắt quát bảo ngưng lại.
“Câm mồm! Đừng vội nhiễu loạn quân tâm bằng không xử theo quân pháp!”
Đúng lúc này một tiếng quát lớn từ dưới thành truyền đến.
“Oa, hán quân nghe đây, các người mau ngoan ngoãn khai thành đầu hàng nếu không khi đại quân tiến đánh vào thành Liêu Tây , chắc chắn chém hết một người cùng không lưu!”
“Tướng quân, mạt tướng nguyên ra khỏi thành chém tên phản tặc này!” Phó tướng nghe đến đó hai mắt đột nhiên trợn lên rồi sau đó quỳ một gối xuống đất quát lớn
“Không thể ra khỏi thành!” Thủ thành đại tướng không do dự mở miệng cự tuyệt.
Đúng lúc này dưới thành truyền đến tiếng cười càn rỡ.
“Ha ha ha, bị dọa đái trong quần đi “Nói cho các ngươi biết... Ta nói được thì làm được, lại cấp các ngươi nửa canh giờ suy xét nếu như còn không khai thành đầu hàng, thành phá là lúc Liêu Tây chắc chắn máu chảy thành sông!”
“Tướng quân mạt tướng thỉnh chiến! Chỉ cần trảm phản tặc kia phản quân khăn vàng tất nhiên sĩ khí đại thương, đến lúc đó nguy của Liêu Tây tất nhiên sẽ giải!” Phó tướng nghe đến đó lại lần nữa khai khẩu quát.
Thủ thành đại tướng nghe đến đó mày nhíu chặt trầm mặc một lát rồi sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi có nắm chắc?”
“Mạt tướng có nắm chắc, tặc nhận bất quá là ỷ vào người đông thế mạnh, nếu một đánh một gã chết không thể ngờ!” Phó tướng không chút do dự mở miệng
“Như thế, ngươi liền ra khỏi thử sức tướng lãnh này, nhớ lấy nếu không đánh lại mau chóng trở về thành, không được hi sinh vô ích!” Thủ thành đại tướng nói đến nơi đây tức khắc nghiêm túc lên.
Phó tướng nghe đến đó không chút do dự gật gật đầu rồi sau đó khom người đáp:
“Mạt tướng minh bạch, mạt tướng tuyệt không cấp có hội cho phản tặc thừa cơ công thành tướng quân cứ việc đóng cửa thành thật chặt!
Thủ thành đại tướng nghe thấy tức khắc trầm mặc một lát sau mới chụp thật lên bả vai tướng lĩnh kia rồi sau đó mở miệng nói; “Hết thảy cẩn trọng!”
“Là! Tướng quân!” Phó tướng nghe thế thân thể hơi hơi cứng đờ rồi sau đó khom người nói, nói xong liền hướng dưới thành đi
Không bao lâu cửa thành Liêu Tây “Kỳ dát” một tiếng mở ra.
Đúng lúc này bên trong thành vang lên âm thanh binh khí chém giết.
“Tướng quân! Phó tướng làm phản!” Một thanh hoảng sợ mà lại phẫn nộ rống to ngay sau đó.
Phía trên tường thành thủ thành đại tướng nghe thế sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó bạo thanh rống nói: “Giả Nhậm, gan chó ngươi thật lớn !”
“Ha ha ha, Hàn Đương ngươi không thể tưởng được đi, phó tướng mà ngươi tin tưởng sẽ phản bội ngươi!” Một tiếng cuồng tiếu đến cực điểm ngay sau đó vang lên từ cổng phía Tây.
“Ngươi không phải Giả Nhậm ngươi rốt cuộc là ai " Thủ thành đại tướng Hàn Đương nghe đến đó cả kinh rồi sau đó bạo thanh quát.
“Lão tử là ai? Ha ha ha, lão tử là người chơi là thần thánh, chính là Đạo nhân trong miệng bọn NPC ngu ngốc các ngươi, khuyên ngươi đầu hàng mau đầu hàng sau đó tốt nhất là quy thuận với ta, bằng không lão tử khẳng định sẽ làm thịt ngươi không cho tên Diệp Thần hỗn đãng kia làm ngư ông đắc lợi nữa”
Hàn Đương nghe đến đó tức khắc bạo nộ rồi sau đó nhìn về phía thân vệ bên cạnh mở miệng quát
“Các ngươi đều đi xuống cho ta bắt tên phản tặc này lại!”
“Vâng! Tướng quân!” Nhóm thân vệ đồng thời mở miệng đáp rồi sau đó hướng tới dưới thành phóng đi.
Đúng lúc này một tiếng quát lớn truyền đến: “Công thành! Giết sạch quân đại hán, một cái không lưu.”
“Thanh thiên đã chết, hoàng thiên đương lập! Nhận lệnh giết sạch tướng lĩnh nào quy phục đại hán!”
Âm thanh theo sát vang lên.
“Sát! Sát! Sát!”
Rồi sau đó liền nhìn đến vô số binh lính khăn vàng hướng tới của tây thành chạy tới.
Phía trên tường thành Hàn Đương sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó mở miệng quát: “Bắn tên!”
Giây tiếp theo “Uy uy uy” ngàn vạn tiếng xé gió nháy mắt vang lên, hai vạn năm ngàn mũi tên nháy mắt được bắn ra rồi sau đó hướng về phía đại quân.
“Vèo, vèo, vèo”
Âm thanh mũi tên ghim vào da thịt nháy mắt vang lên, đại quân khăn vàng trong khoảnh khắc thương vong vô số kể.
“Vút”
“Vút vút vút”
Trên tường thành, mũi tên từng đợt tiếp một đợt bắn ra không ngừng có binh lính khăn vàng bị bắn chết.
Nhưng mà này căn bản cũng vô dụng, quân hoàng cân số lượng quá nhiều, người chết rất nhanh sẽ có người dẫm đạp lên mà thay thể
Hàn Đương nhìn đến nơi này sắc mặt tức khắc cuồng biến rồi sau đó bạo thanh quát: “Nhanh lên giết phản tặc rồi đóng cửa thành thủ”
“Phốc vị, vèo, vèo”
Thanh âm binh khí chém vào da thịt lại vang lên rồi sau đó liền không có động tĩnh.
“Vương Nhị Ngưu, Trương Nhị Hổ mau nói chuyện!” Hàn Đương nghe được dưới thành không có động tĩnh sắc mặt tức khắc biến đổi trở nên lo lắng vội vàng mở miệng quát.
Theo Hàn Đương hét lớn thì tiếng cười càn rỡ đến cực điểm lại lần nữa truyền đến.
“Ha ha ha, Hàn Đương, lão tử chính là Vương cấp võ tướng, ngươi thân vệ không có ai đủ khả năng chống lại ta, nhanh chọn lựa chỉ cần ngươi lựa chọn đi theo ta là có thể sống mà bá tánh bên trong cũng có thể giữ mạng bằng không tất cả sẽ chết ngươi còn sẽ gánh trên lưng trăm vạn mạng của bá tánh nơi đây “
“Cẩu tặc! Cẩu tặc! Hàn mỗ thà chết không hàng!” Hàn Đương nghe đến đó sắc mặt tức khắc biến xanh mét vô cùng rồi sau đó không chút do dự bạo thanh quát, kêu xong liền nhìn về phía trên tường thành lạnh giọng quát:
“Nhớ kỹ, thành không thể phá bên trong thành có các người nhà của các ngươi, thành phá bọn họ tất nhiên sẽ bị ức hiếp thậm chí hành hạ đến chết, giết sạch đám phản quân cho ta!”
“Là! Tướng quân!” Trên tường thành sĩ binh nhóm nghe đến đó không chút do dự mở miệng quát.
Hàn Đương nhìn đến nơi này liền vận dụng kinh không hướng tới dưới thành phóng đi, mấy cái chớp mắt đã bên đến phía dưới cửa thành Tây.
Nhưng mà lúc này đại quân đã tới sát cửa tay rồi sau đó không chút do dự hướng tới bên trong thành phóng đi.
Hàn Đương nhìn đến nơi này sắc mặt tức khắc lo lắng rồi sau đó nhặt lên vũ khí đi giết địch.
Người chơi giả mạo phó tướng, nhìn đến Hàn Đương liều mạng giết địch sắc mặt tức khắc biến đổi rồi sau đó tức giận quát
“Hàn Đương, đại quân khăn vàng đã bắt đầu vào thành ngươi vô lực xoay chuyển trời đất, mau mau nghĩ kĩ nếu ngươi không đi theo lão tử trong thành tám trăm vạn bá tánh không một ai có thể sống!”
Hàn Đương hung tợn nhìn người này một cái đang chuẩn bị mở miệng một tiếng rống chấn động thiên địa rít gào nháy mắt truyền đến.