“Đây là...... Đây là......” Người chơi dùng bí thuật giả mạo Hàn Đương nghe thế cái thanh âm kia đồng tử đột nhiên co rút rồi sau đó kinh thanh hô.
“Grừ......”
Vô số binh lính khăn vàng binh lính bởi vì thanh âm gầm gừ này mà dừng lại bước chân ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Nơi đó đứng nơi chân trời là một con bạch hổ thật lớn, lạnh băng, bạo ngược và tràn đầy sát ý đang nhìn chằm chằm vào đại địa.
“Kia...... Đó là...... Bạch Hổ?”
“Như thế nào..... Như thế nào có Bạch Hổ bự như vậy......”
“Nó muốn giết chúng ta......”
......
Bọn lính một đám hoảng sợ mà kêu la.
Nơi xa đại tướng phản quân bởi vì Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện tức khắc bị dọa đến rùng mình rồi sau đó kinh thanh hô:
“Con mẹ nó ai có thể nói cho ta Bạch Hổ như thế nào xuất hiện ở đây?”
“Tướng quân, này...... Này Bạch Hổ...... Là từ quân đoàn địch nhận......” Phó tướng sắc mặt tái nhợt kinh thanh kêu lên.
“Diệp Thần ! Đó là Diệp Thần ! Quán quân hầu Diệp Thần! Tướng quân mau, mau hạ lệnh công thành, chỉ cần tiến vào Liêu Tây thì Bạch Hổ kia không dám tùy tiện giết lung tung! Nơi đó còn có bá tánh!” Người chơi giả mạo phó tướng của Hàn Đương lúc này phục hồi tinh thần lại vội vàng hướng về phía quân khăn vàng mở miệng kêu lên
“Quán quân hầu, Diệp Thần......” Đại tướng phản loạn nghe thấy cái này tên liền nắm chặt trường thương, tay phải đột nhiên căng thẳng rồi sau đó đảo trừu một ngụm khí lạnh.
Hiển nhiên gã cũng biết quán quân hầu Diệp Thần là ai, càng biết danh tiếng quán quân hầu mạnh mẽ, bách chiến bách thắng.
“Quán quân hầu vì cái gì sẽ triệu hoán Bạch Hổ ... đáng chết, mau, chúng ta mau công thành Liêu Tây !” Tên thống lĩnh phản quân sau khi lấy lại tinh thần không do dự lớn tiếng rít gào nói.
Cửa thành.
Hàn Đương nghe được danh hào quán quân hầu Diệp Thần được hô lên hai mắt đột nhiên phát sáng rồi sau đó ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói: “Tặc tử, giờ chết các ngươi đã đến!”
Hàn Đương rống xong ấn binh khí hướng tới kia người giả mạo phó tướng của hắn vọt qua.
“Hàn Đương, ngươi con mẹ nó đừng tới đây! Bằng không lão tử tuyệt đối làm thịt ngươi!” Người chơi kia thấy vậy tức khắc hoảng sợ rồi sau đó mở miệng quát lớn.
Đúng lúc này Bạch Hổ đã thành hình.
Giây tiếp theo Bạch Hổ đột nhiên bật nhảy lập tức lướt qua của thành Liêu Tây sau đó rơi thật mạnh rơi xuống đất.
“Oanh” một tiếng truyền đến.
Mặt đất nháy mắt nứt nẻ
“Xẹt xẹt xẹt”
Vô số âm thanh tiếng xé gió trong khoảnh khắc vang lên,
Chỉ thấy tảng lớn binh lính khăn vàng đang công thành bị chấn bay ngược đi ra ngoài.
Nhìn thoáng qua mặt đất trước cổng thành bây giờ chỉ còn là cát bụi mênh mông vô bờ không một bóng người, Bạch Hổ lại lần nữa phát ra một tiếng rung trời rít gào.
Giây tiếp theo bạch hổ lại nhảy lên rồi sau đó hóa làm một đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất.
“Oa oa”
Liên tiếp âm thanh thân thể bạo liệt nháy mắt gian vang lên.
Lưu quang biến mất thì Bạch Hổ xuất hiện chân chân chính chính là một thần thú khổng lồ, tra hàn, bạo ngược và vô tình! Trong ánh mắt nhìn người nơi đó còn đầy trào phúng như đang chơi đùa với một con kiến.
Nơi đó mười vạn quân khăn vàng biến mất vô tung, mảnh đất kia như vừa trải qua huyết vũ, âm tàn mà khủng bố.
Phía trên tường thành.
Binh lính thủ thành binh lính trừng lớn hai mắt rồi sau đó hưng phấn vô cùng giơ lên binh khí trong tay lớn tiếng cuồng hô.
“Quán quân hầu vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng
Bọn họ cũng từ tên giả mạo kia mà biết Bạch Hổ khổng lồ kia là do Diệp Thần triệu hoán mà đến.
Mà hiện tại bọn họ tận mắt nhìn thấy một kích khủng bổ của bạch hổ nháy mắt sát trăm vạn người, quá tàn bạo quá vô tình.
Chính là bọn họ không có sợ hãi chỉ là hưng phấn.
Bởi vì quán quân hầu Diệp Thần là U Châu Mục, U Châu chi chủ! Mà bọn họ chính là binh lính bảo vệ U Châu
Dưới thành vô số quân khăn vàng hoảng sợ, nhìn mảnh đất trống rỗng trước mặt mình.
Nơi đó đã từng có bọn họ đồng bạn của bọn họ là hơn 10 vạn đồng bạn của bọn họ !
Nhưng mà chỉ trong một cái nháy mắt 10 vạn người đó biết thành một cơn huyết vũ, đến xương cốt cũng chẳng còn.
Nùng liệt huyết tinh theo gió to không ngừng phiêu đãng, không ngừng khuếch tán đó là hương vị của máu người và thịt người, không thể nào nhầm lẫn, tất cả kích thích thần kinh và thị giác của những người còn sống.
Từng mảnh khăn vàng bắt đầu không tự chủ được rời xa, lại rời xa mà linh mảnh đất, rời xa lại lần nữa xuất hiện Bạch Hổ.
“Kia...... Những người đó...... Đều...... Đều đã chết......” Đại tướng nhìn nơi các binh lính đã chết hai mắt trừng lớn rồi lắp bắp nói.
“Tướng quân, chúng ta...... Chúng ta chạy mau a!” Một tiếng thét chói tai từ trong miêng phó tướng truyền đến.
Giây tiếp theo phó tướng không chút nghĩ ngợi là người đầu tiên phóng ngựa bỏ chạy.
Gã không muốn chết gã còn muốn sống.
Khăn vàng đại quân tuy người đông thế mạnh lại có thể như thế nào? Bao nhiêu người ở trước mặ quán quân hầu Diệp Thần tất cả đều là con kiến.
Vô pháp đối kháng vô pháp ngăn cản, không chạy chính là chết.
Cửa thành.
“Đông” một tiếng truyền đến , binh khí trong tay người chơi giả mạo phá tướng kia bị Hàn Đương đánh bay, ngay sau đó cũng bị bắt giữ.
Hàn Đương nhìn thoáng qua mặt đất trống trải vô cùng liền vui vẻ cười rồi sau đó nhìn về phía người chơi hung tợn quát: “Nguyên bản ta bắt được ngươi nên đem ngươi xử tử, bất quá nếu quán quân hầu đã tới tự nhiên nên đem ngươi giao cho ngài ấy bố trí.”
“Đừng! Đừng Hàn Đương, Hàn đại gia! Giết ta! Mau giết ta! Đừng đem ta giao cho Diệp Thần!” Người chơi nghe đến đó khủng hoảng vô cùng hô.
“Bang!
Hàn Đương không chút do dự cho người này một cái tát rồi sau đó trầm giọng quát: “Phóng thí! Người như ngươi mà cũng dám thẳng miêng hô tên quán quân hầu !”
“Ta...... Ta con mẹ nó thích hô liền hô, ngươi nếu không thích thì nhanh lên giết ta!” Người kia đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó bạo nộ vô cùng rống
Hàn Đương nghe đến đó, mày tức khắc nhíu chắt
Biểu hiện người này thật là muốn chết trong tay hắn.
Nhìn ra điều này Hàn Đương liền không hề cho gã toại nguyện mà lẳng lặng chờ Diệp Thần tới.
Kẻ kia thấy vậy cả người đều không hảo rồi sau đó vẻ mặt bi thôi nói:
“Nima...... Cái này xong đời, cầu... cầu Diệp Thần đừng giết ta... cầu.. “
“Bang”
Hàn Đương nghe được người gã kia lại kêu ra danh tự của Diệp Thần không chút khách khí cho ngườ chơi này một cái tát.
“Thảo!” Người chơi vẻ mặt bạo nộ rống nói.
Ngoài thành.
Bạch Hổ nhìn nhìn binh lính phản quân bắt đầu không ngừng lui về sau bỗng nhiên mở rộng miệng hóa thành một đạo lưu quang rồi sau đó thả người nhảy
“Oa oa”
“Khách khách khách”
Âm thanh ghê rợn và quen thuộc kia lại lần nữa vang lên, lập đi lặp lại những năm lần, sau đó phía ngoài thành Liêu Tây không còn xuất hiện một bóng dánh binh lính quân Khăn Vàng.
Bạch Hổ biến mất thì Diệp Thần còn có luân hồi quân đoàn ngay sau đó xuất hiện.
Nhìn thoáng qua đại ddiaaj trống trải hắn khá hài lòng lông rồi sau đó phóng ngựa hướng tới tây thành phóng đi.
Luân hồi quân đoàn theo sát không bao lâu Diệp Thần liền đi tới cửa thành.
Mới vừa đến nơi này Hàn Đương liền đem người chơi kia trói đến bên cạnh, tiến lên cung thân bái nói: