Hai người Cao Thuận, Trương Cáp đối chọi gay gắt khí thế càng ngày càng tăng nhưng không ai chịu ai.
Ba người Triệu Vân, Điển Vi cùng Triệu Mãnh nhìn thấy vậy hai mắt đều sáng ngời.
Bọn họ là võ giả nên có thể dễ dàng nhìn ra khí thế của một người.
Rõ ràng Trương Cáp cũng không hề yếu kém.
Thời gian một tách trà đã qua Cao Thuận và Trương Cáp liền huy quyền về phía đối phương rồi lại đấu nhau.
“Ku ku ku”
Âm thanh quyền cước va chạm vào nhau vang lên.
Hai người ngươi tới ta đi đánh cực kỳ mãnh liệt rõ ràng hai người họ đều không thể hạ gục nhau nhanh chóng.
Thời gian qua thêm một chút vừa được hai trăm chiêu thì Diệp Thần mở miệng quát: “Dừng!”
“Hắc!”
Cao Thuận và Trương Cáp đồng thời thu tay lại rồi ôm quyền hành lễ với nhau, Cao Thuận trở lại bên cạnh Triệu Vân, Điển Vi, Triệu Mãnh.
Vẻ mặt Trương Cáp kích động liền cung kính khom người với Diệp Thần sau đó từ từ đợi người kia lên tiếng.
Cao Thuận là thuộc hạ cầm binh đại tướng của Diệp Thần mà xem ra Trương Cáp có thể đánh với Cao Thuận tới trình độ này đủ để chứng minh năng lực của hắn.
Tuy nhiên khả năng cầm binh không có cách để thể hiện nhưng điều này không quan trọng.
Đến giờ phút này nhận định của Diệp Thần về Trương Cáp đã tăng lên như vậy sẽ không lo lắng về vị trí cầm binh. Chỉ cần có thể được hắn công nhận thì y đủ tự tin để tự mình không ngừng tích lũy quân công sau đó trở thành cầm binh đại tướng.
Diệp Thần liếc nhìn Trương Cáp một cái vừa lòng gật đầu rồi mở miệng nói:
“Đức Nghĩa quả nhiên thân thủ bất phàm không biết ngươi có nguyện đi theo ta không?”
Trương Cáp nghe thấy vậy hai mắt đột nhiên sáng lên sau đó kích động quỳ một gối xuống đất nói lớn:
“Trương,....Trương Đức Nghĩa bái kiến chủ công
“Chúc mừng người chơi Diệp thần đạt được một võ tướng trong lịch sử, Trương Cáo Trương Đức Nghĩa nguyện trung thành
Hệ thống nhắc nhở âm thanh kết thúc làm Diệp Thần cười ha ha rồi tiến lên một bước liền nâng Trương Cáp lên.
Nhìn thoáng qua Trương Cáp Diệp Thần trịnh trọng nói:
“Từ hôm nay, Đức Nghĩa sẽ trở thành cầm binh đại tướng của Luân Hồi thành thống soái mười vạn đại quân.”
Trương Cáp lập tức sửng sốty không nghĩ Diệp Thần lại trực tiếp cấp cho mình chức vị cầm binh đại tướng.
Cơ bản còn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ là cái chức thiên tướng thiền linh tinh, ai nghĩ lại trực tiếp thành cầm binh đại tướng như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trương Cáp mừng như điên sau đó vô cùng trịnh trọng quỳ một gối xuống đất nói lớn:
“ Cáp thề sống chết đi theo chủ nhân nếu phạm lời thề trời tru đất diệt”
Lời thề của Trương Cáp rất chân thành không hề giả tạo.
Hắn cảm động và biết ơn vì Diệp Thần đã coi trọng và trọng dụng mình như vậy.
Ở thời đại này, kẻ sĩ vì người khác mà chết cũng chỉ cần một lý do.
Trương Cáp chỉ là một cái bình dân bánh tính tuy có một thân vũ lực, một thân tài học nhưng lại không có người trọng dụng.
Hiện tại gặp Diệp Thần, lại được Diệp Thần kiểm tra sau đó lập tức được trọng dụng hơn nữa lại còn cho cầm binh đại tướng mười vạn binh.
Sự thật rất rõ ràng hắn rất coi trọng và tín nhiệm vị tướng lãnh mới thu này.
Trương Cáp sao có thể không nhìn ra chuyện này chính vì như vậy nên hắn mới trực tiếp thề sống chết đi theo Diệp Thần.
“Trương Cáp trung thành độ +10. Tiến giai vì tử trung.”
Nghe thấy âm thanh của hệ thống nhắc nhở Diệp Thần cười ha ha sau đó nâng Trương Cáp lên và nói:
“Luân Hồi Thành có thể có được một trung nghĩa sĩ gia nhập tất nhiên như hổ mọc thêm cánh!”
“Nguyện vì chủ công cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!” Trương Cáp nghe thấy thế tâm lại thêm ấm áp liền khom người nói.
Diệp Thần nghe vậy thì cười ha hả gật đầu sau đó nhìn về phía Tuân Úc và Trần Quần đang dần thả lỏng khuôn mặt.
Diệp Thần còn chưa mở miệng hai người này đã đồng thời khom người nói:
“Tuân Úc – Tuân Văn Nhược / Trần Quần - Trần Trường Văn nguyện đi theo chủ công xin chủ công thu nhận!”
“Đinh, văn thần siêu nhất lịch sử Tuân Úc cùng văn thần lịch sử Trần Tuân muốn nhận ngươi là chủ có tiếp nhận hay không?”
Nghe được âm thanh ở hệ thống nhắc nhở lông mày của Diệp Thần không khỏi giương lên.
Mẹ nó cái này cũng phải hỏi?
Tiếp nhận!
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được văn thần siêu nhất trong lịch sử Tuân Úc nguyện trung thành.”
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được một văn thần lịch sử Trần Tuân nguyện trung thành.”
Âm thanh ở hệ thống nhắc nhở kết thúc Diệp Thần vội vàng tiến lên đỡ hai người dậy sau đó cười lớn nói:
“Có thể có được hai ngươi đi theo, ta rất hân hạnh, Luân Hồi Thành cũng rất hân hạnh!
Trần – Tuân hai người cười sau đó khom người nói: “Bái kiến chủ công!”
Bọn họ tới đây cũng chính là muốn đến cậy nhờ Diệp Thần.
Sau khi tới nơi phát hiện Diệp Thần không trách cứ chuyện xưa mà còn coi trọng bọn họ cả hai đều thấy vui mừng vì đã dẫn theo Trương Cáp đến đây.
Không một ai nói cho bọn họ biết việc Diệp Thần rất coi trọng nhân tài và những người có năng lực như vậy.
Diệp Thần nhìn nhóm người đang trịnh trọng chào hỏi nhau thì cười ha hả gật đầu sau đó mở miệng nói:
“Đi hồi phủ, hôm nay ta sẽ mở tiệc giúp ba người đón gió tẩy trần!”
“Đa tạ chủ công!” Cả ba nghe thấy vậy trong lòng cảm thấy ấm áp liền khom người nói.
Diệp Thần cười ha ha rồi đưa nhóm thủ hạ trở về Thành Chủ phủ.
Đúng lúc này thông cáo thế giới liền vang lên.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đã có được văn thần siêu nhất lịch sử thứ hai, Tuân Úc nguyện trung thành, đặc biệt khen thưởng 1000 vạn lượng hoàng kim cho chơi gia Diệp Thần.”
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần có văn thần lịch sử thứ ba Trần Quần, Trần Trường Văn nguyện trung thành, đặc biệt khen thưởng người chơi 1000 vạn lượng hoàng kim.”
..
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được võ tướng mạnh nhất lịch sử thứ bảy, Trương Cáp, Trương Đức Nghĩa nguyện trung thành, khen thưởng 1000 vạn lượng hoàng kim.”
Thông cáo thế giới kết thúc, Kênh Thế Giới liền sôi trào.
“Ngọa tào! Ngọa tào! Có lầm hay không khi Diệp Thần nhận vương tá chi tài Tuân úc? Mẹ kiếp, về sau địa bàn của Diệp Thần không phải sẽ vững như Thái sơn sao.”
“..... ” ( tĩnh lược )
“Không chỉ là Viên Thiệu đâu, các ngươi quên mất sao? Lưu Bị cũng bị Diệp Thần làm thịt, Tào Tháo cũng đừng hòng lớn mạnh.. đợi khi Diệp Thần bắt đầu tranh bá thiên hạ, ai còn có thể chống đỡ được hắn nữa.”