“Các ngươi đúng là ăn no rửng mỡ, bọn họ có quan hệ với các ngươi sao, Diệp Thần tranh bá thiên hạ thì các lĩnh chủ mới là người đau đầu, hơn nữa thiên hạ võ tướng văn thần nhiều như vậy làm sao Diệp Thần có thể thu nhận được hết.”
“....” ( đã qua tĩnh lược ).
Phía trong vẫn có người lo lắng cũng có người hâm mộ ghen tị. Tuy nhiên so với trước đây người nói chuyện về Diệp Thần cũng tích cực hơn.
Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy có quan hệ rất lớn đến đến việc một bộ phận người chơi ở Trác Quận theo chân Diệp Thần lăn lộn.
Diệp Thần nhìn thoáng qua kênh thế nam ồn ào huyên náo nhưng không hề chú ý tới.
Chỉ cần không chọc tới hắn hay không có chủ ý đánh nhau thì chắc chắn sẽ bị làm lơ.
Trác quận, Thành Chủ phủ.
Lúc sau Diệp Thần dẫn nhóm thủ hạ trở lại đại sảnh bọn họ lập tức chào hỏi nhau khiến cho bầu không khí rất nhiệt liệt.
Không lâu sau bọn thị nữ bưng rượu và thức ăn lên ngay sau đó tiệc rượu được mở ra.
Sau khi tiệc được tiến hành được một nửa thời gian thì Quan Vũ và Trương Phi đưa người chế tạo binh khí tốt về tới Thành Chủ phủ.
Hai người liền chào hỏi ba người Tuân – Trần - Trương rồi lập tức gia nhập vào tiệc .
Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt cho đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng Diệp Thần lập tức đi đến giáo trường.
Trường thương ở giáo trường vững chãi như rừng.
Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi, Cao Thuận, Trương Cáp cùng Quách Gia, Tuân Úc và Trần Quần đã ở đây đợi phía sau bọn họ là bốn mươi mốt vạn binh lính luân hồi.
Chỉ thiếu Triệu Mãnh đã phụng lệnh Diệp Thần trở về Luân Hồi Thành chuẩn bị chiến mã cùng quân nhu và lương thực cho 100 vạn tân binh sắp đến của các quân đoàn .
Diệp Thần bước lên đài, Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi, Cao Thuận, Trương Cáp đi đến rồi quỳ một gối xuống đất nói lớn:
“Bái kiến chủ công!”
Quách Gia, Tuân Úc và Trần Quần cũng khom người nói: “Bái kiến chủ công!”
Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi nhìn về phía binh lính đông đúc của Luân Hồi Thành.
“Bịch”
Bốn mươi mốt vạn binh Luân Hồi Thành đồng thời quỳ một gối xuống đất và hét lớn:
“Tham kiến chủ công!”
Thanh âm bốn mươi mốt vạn binh lính Luân Hồi Thành rất đều nhịp chấn động trời cao.
Can đảm túc sát thiết huyết và cường thực chính là hơi thở thả ra của bốn mươi mốt vạn binh lúc này.
Nhìn thấy bốn mươi mốt vạn đại quân Luân Hồi Thành ở phía dưới Diệp Thần vừa lòng gật đầu tay phải giơ lên lập tức mười khối mộ binh lệnh xuất hiện trong tay.
Nhìn qua mười khối mộ binh lệnh trong tay lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Phía trước hắn đã dùng qua sáu khối thiên cấp mộ binh lệnh trực tiếp tăng 60 vạn binh cho Luân Hồi Thành.
Hiện tại thiên cấp mộ binh lệnh trong tay Diệp Thần là mười khối.
Mỗi khối mộ binh lệnh đó là một vạn binh lính khởi đầu là tinh binh cấp C, sau đó sẽ là binh lính cấp B mà như vậy khi tiến vào Luân Hồi Thành chính là sẽ trở thành cấp A! Thậm chí là cấp S!
Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Thần không khỏi nở nụ cười sau đó không chút do dự lựa chọn dùng!
“Người chơi Diệp Thần sử dụng mộ binh lệnh, binh lực Luân Hồi Thành tăng lên 10 vạn!”
Sau khi âm thanh nhắc nhở liên tiếp mười lần vang lên trên giáo trường lập tức hiện ra từng mảng ánh sáng.
Ánh sáng tan đi một trăm vạn binh lính xuất hiện ở bên trong.
Ngắn ngủi mê mang rất nhanh chấm dứt một trăm vạn sĩ đồng thời nhìn về phía Diệp Thần.
“Rống!”
Trăm vạn binh lính đều quỳ xuống rồi cùng nói lớn: “Bái kiến chủ công!”
Thanh âm như sấm chấn động trời cao.
Nhìn mộ binh lệnh đưa tới trăm vạn tân binh khóe miệng Diệp Thần không khỏi rung lên.
Lại là trăm vạn tân binh tư chất tuyệt hảo......
Thiên cấp mộ binh lệnh này càng nhiều càng tốt......
Nghĩ đến đây lông mày Diệp Thần giương lên rồi nhìn về phía trăm vạn tân binh mở miệng nói:
“Từ hôm nay, các binh lính luân hồi mỗi người sẽ được phân một phòng ở, năm mẫu đất, nếu có gia thất thì sau khi phản loạn bình định có thể báo cáo về Luân Hồi Thành.
Có người nhà cũng sẽ được phân chia đồng ruộng, mỗi người năm mẫu, hành quân đánh giặc có công thì thưởng phạm lỗi thì phạt.
Chết trận được hậu táng, con cái được nuôi lớn thành người cũng phụ trách nuôi dưỡng cha mẹ, mỗi tháng người nhà những người này sẽ được lãnh một kim tiền an ủi, thuế má miễn ba năm, mặt khác được chuyển mười mẫu ruộng tốt và cả đời miễn thuế.”
Diệp Thần vừa nói xong trăm vạn tân binh đồng thời ngẩn ngơ sau đó thì mừng như điên.
“... P...Phiêu... Kỵ Đại tướng quân, là Phiêu Kỵ Đại tướng quân! Trời ơi ta đã là binh lính của ngài!”
“Thật tốt quá, ông trời phù hộ ta vẫn luôn muốn làm binh lính của tướng quân nhưng chỉ vì phản loạn và Yêu tộc xâm lấn mà trì hoãn không nghĩ tới bây giờ có thể trực tiếp mãn nguyện!”
“Ha ha ha, tổ tông phù hộ ta đã thật sự là tổ tông phù hộ!”
""""
Trăm vạn tân binh Luân Hồi Thành mỗi người một lời đều kêu lên.
Lúc này bọn họ rất hưng phấn và kích động bởi vì bọn họ đã trở thành lính của Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần.
Đây là ước mơ và nguyện vọng lớn nhất của bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản chính là vì uy danh của Diệp Thần và vì phúc lợi của cư dân Luân Hồi thành.
Chỉ cần trở thành binh lính của nơi này thì cả nhà không cần phải nhẫn nhịu chịu đói lại có thể tạo công lập nghiệp.
Thời đại này bá tánh nghĩ rất giản đơn, chỉ cần ăn no mặc ấm rồi sau đó mới làm rạng danh tổ tông.
Đến giờ phút này điều đó cũng không khó thực hiện nữa.
Chỉ cần là binh lính của Châu mục Diệp Thần thì đều có thể làm được.
Bởi vì chủ công bọn họ là một vị tướng quân vô song có tài dụng binh như thần chiến công hiển hách lại thương lính như con mình.
Chỉ cần trở thành binh của Diệp Thần tất cả đều có khả năng.
Mà hiện tại bọn họ đang được sông trong ước mơ đó ....
Nhìn thấy trăm vạn binh lính đang kích động Diệp Thần không khỏi cười sau đó liền giơ tay lên ý bảo bọn họ yên tĩnh.
Bọn họ đang náo nhiệt sôi trào nhìn thấy vậy vội vàng dừng lại và đợi Diệp Thần lên tiếng.