Đang khi Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực bởi vì sự việc thành Cự Lộc bị phá mà vô cùng khiếp sợ, thậm chí ngay cả khi bọn họ cũng đang tự hỏi có phải tốc độ binh sĩ đi truyền đạt tin tức có phải là càng ngày càng chậm hay không?
Đúng lúc này hai binh lính được phái đi truyền tin đang càng ngày càng tiến lại gần quân đoàn Luân Hồi.
Hai tên lính liên lạc ở khoảng cách xa chỉ cảm thấy Luân Hồi quân đoàn quá xa hoa, càng lúc bọn họ tiến lại gần hơn thì mới phát hiện ra rằng toàn bộ binh lính của Luân Hồi quân đoàn thế nhưng lại toát ra hơi thở cường giả .
Khí thế trên người những binh lính kia so với các tướng quân thống soái không có gì khác biệt lớn, thế nhuwnng khi so với những binh lính cùng cấp khác thì khủng bó hơn nhiều .
Nhưng mà chỉ có như vậy không đủ để hai người lính liên lạc khiếp sợ, theo khoảng cách bọn họ tiếp cận càng gần nhóm binh lính thì bọn họ càng cảm thấy lạnh lẽo giống như một cây đao đang cọ sát vào người .
Càng lại gần cảm giác đáng sợ này càng mãnh liệt .
Phát hiện ra điểm này hai tên lính liên lạc thiếu chút nữa là bị hù chết .
Phải biết rằng hai bọn họ còn chưa có đi được một nửa quãng đường đâu, nếu như vầy không biết sau này đứng trước trận chiến với Luân Hồi quân đoàn thì thế nào, hai bọn họ thật không dám tưởng tượng tới viễn cảnh đáng sợ ấy .
Bây giờ bọn họ thật sự rất muốn dừng lại quay đầu trở về .
Nhưng bản thân bọn họ lại không dám, bởi vì đây chính là mệnh lệnh của Lư Thực cùng với Đổng Trác, nếu như bọn họ dám làm sai mệnh lệnh thì ngay lập tức đầu bọn họ sẽ được chuyển nhà .
Cho nên bọn họ chỉ còn cách căng da đầu cố gắng đi tiếp .
Nhưng mà càng tới gần Luân Hồi quân đoàn nội tâm sâu thẳm bên trong hai người bọn họ càng hoảng sợ, nỗi bất an càng thêm mãnh liệt .
Khí thế của Luân Hồi quân đoàn quá mức cường ngạnh, sát khí âm lãnh quá mức đáng sợ .
Hai người bọn họ càng tới gần da đầu giống như phát điên lên, ngay cả chiến mã đang cưỡi dưới thân cũng bắt đầu xuất hiên tình huống xấu, nổi điên bất an chỉ muốn chạy trốn .
Mà cái tình huống này vào lúc hai người bọn họ tới gần Luân Hồi một đoạn nữa càng bùng phát mãnh liệt .
Cho dù có làm cách nào chiến mã cũng không chịu tiếp tục đi tiếp, mặc cho hai người binh lính truyền tin tức có thúc dục ra sao cũng không có tác dụng gì .
Hai binh lính truyền tin phát hiện ra điều này chỉ biết đau khổ trong lòng, bởi vì chính hai bắp đùi bọn họ cũng đang run lên, đừng nói là đi bộ ngay cả sức lực xuống ngựa bọn họ cũng không có .
Lư Thực cùng Đổng Trác rất nghiêm túc đánh giá Luân Hồi quân đoàn, đúng lúc này hai người bỗng phát hiện hai binh lính truyền tin mà bọn họ phái đi thế nhưng đang đứng bất động giữa chiến trường, làm cả hai đều sửng sốt .
“ Tình huống này là như thế nào?” Lư Thực vẻ mặt không vui quay sang nhìn vị phó tướng bên cạnh hỏi .
“ Tướng quân, khí thế đại quân kỵ binh của quán quân hầu quá mức cường đại, hơn nữa sát khí quá nồng nặc..” phó tướng đứng cạnh Lư Thực nghe hỏi chỉ nhìn thoáng qua phướng hướng của Luân Hồi quân đoàn, ngay sau đó thở dài mà trả lời .
“ Việc này…” Lư Thực nghe câu trả lời lập tức ngây người .
Lư Thực cũng là võ tướng, ngay từ lúc đầu đã bị đội hình xa hoa lại có thực lực mạnh mẽ của Luân Hồi quân đoàn dọa cho khiếp sợ nhưng không cẩn thận để ý đến, đến bây giờ được nghe phó tướng giải thích tất nhiên mới hiểu rõ ràng .
Nhưng hiểu rõ là một chuyện, Lư Thực thật không có biện pháp nào giúp cho binh lính của hắn có thêm dũng khí .
Sau khi lấy lại tinh thần, Lư Thực nhìn về phó tướng đứng bên cạnh, phân phó
“ Ngươi đi một chuyến “
Vị phó tướng nghe mệnh lệnh chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu sau đó khom người trả lời
“ Rõ “
Việc này ngay cả phó tướng cũng không có biện pháp, các binh lính của Luân Hồi quân đoàn đều là tiên thiên cảnh giới lại có sát khí đầy người, những binh lính tầm thường làm sao có thể chống cự lại khí thế âm lãnh của bọn họ .
Đến nỗi phái cả võ tướng đi cũng không chống cự lại được, thật đúng là không thể không mất mặt trước sát khí nồng liệt cùng với cương khí hùng dũng của Luân Hồi quân đoàn .
Cho nên chỉ có thể là hắn đi .
Doanh trại đại quân của Đổng Trác .
Đổng Trác nhìn binh lính đã đi nhưng một nửa binh lính bỗng nhiên dừng lại không khỏi ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt bỗng trở nên xanh mét đáng sợ .
Đang khi Đổng Trác chuẩn bị hạ mệnh lệnh xử tử cái người binh lính có trách nhiệm truyền đạt mệnh lệnh cho đại quân thì một đại tướng quân bên người Đổng Trác đột nhiên cúi người nói
“ Tướng quân, để mạt tướng đi thôi, những võ tướng tầm thường chỉ sợ là không thể lại gần được đại quân kỵ binh của Dược Kỵ đại tướng quân, cho dù có tới gần được chỉ sợ sẽ …”
Đổng Trác nghe người tướng quân này nói xong đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó liền hiểu được ý tứ của thủ hạ .
Trên thực tế nếu như Đổng Trác cẩn thận để ý thì có thể phát hiện được ngay nguyên nhân vì sao đội quân không thể tiếp tục đi lên .
Chẳng qua hắn với Lư Thực giống nhau đều bị thế trận xa hoa cùng với thực lực mạnh mẽ của Luân Hồi quân đoàn cùng với Diệp Thần là cho khiếp sợ, nên chỉ nghĩ tới việc ngay lập tức dẫn binh tới .
Nếu không hắn phải phát hiện nguyên nhân từ sớm mới đúng .
Nghĩ đến đây, khuân mẳt to mọng của Đổng Trác không tự chủ được mà run lên từng hồi, sau đó hắn nhìn về đại tướng quân bên người nói
“ Hoa Hùng, việc này liền giao cho ngươi “
“ Rõ tướng quân “ Hoa Hùng nghe phân phó hơi gật đầu, ngay sau đó phóng ngựa chay về hướng Luân Hồi quân đoàn .
Không bao lâu sau vị phó tướng của Lư Thực cùng với đại tướng của Đổng Trác đã đi tới trước thế trận của Luân Hồi quân đoàn .
Nếu đổi thành lúc trước hai bọn họ căn bản chẳng coi đám binh lính này để vào mắt, việc này thật không có khả năng, nhưng hiện tại giờ đã khác, thời điểm hai người bọn họ vừa tiến tới trước trận đia của binh lính Luân Hồi quân đoàn không hẹn mà đồng thời run người mấy cái .
Lúc trước còn cách xa cảm xúc không quá mãnh liệt, hiện tại đã đi vào vị trí phụ cận, cảm xúc run sợ trong lòng càng lúc càng sâu hơn .
Năm mươi mốt vạn binh tiên thiên cảnh giới tập hợp lại một chỗ dấy lên khối khí thế quá sức cường bạo, mạnh mẽ đến mức hai người bọn hắn còn bắt đầu hoài nghi nhân sinh .
Hai người bọn họ nỗ lực ổn định lại trái tim đang nảy lên kịch liệt của mình, rồi sau đó đem thân phận cùng ý định của Lư Thực, Tào Tháo cùng nhau nói ra .
Một binh lính là phu trưởng của nhóm Luân Hồi quân đoàn sau khi nghe hai người bọn họ giảng giải xong chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái,rồi sau đó nhìn vào binh lính Luân Hồi đứng bên cạnh mình nói
“ Đi, đem mọi chuyện nói với chủ công “
“ Rõ, vạn phu trưởng “
Người binh lính Luân Hồi quân đoàn nghe vạn phu trưởng phân phó vội vàng khom người ôm quyền đáp lại, ngay sau đó ra sức chạy đi thông báo cho Diệp Thần .
Người này sau khi đi về phía sau cùng của đai quân Luân Hồi ngay lập tức khom người đem toàn bộ lời nói của Hoa Hùng cùng với phó tướng của Lư Thực từ đầu tới cuối nói rõ với chủ công .
Diệp Thần sau khi nghe xong thông báo quay sang Quách Gia liếc mắt một cái, rồi lại nhìn về phía binh lính truyền tin kia phân phó
“ Đi, nói với bọn họ để Lư Thực với Đổng Trác lại đây “
‘ Rõ chủ công “ người binh lính truyền đạt tin tức nghe phân phó vội vàng khom người cung kính ngay sau đó rời khỏi chỗ .
Người binh lính này vừa đi Quách Gia mặt đầy ý cười nhìn về phía Diệp Thần, khom người bái
“ Chủ công, uy thế của đại quân không thể quá mức a, bằng không khiến cho Đổng Trác sợ hãi, kế hoạch của chủ công cũng bị ảnh hưởng “
“ Hahahaha. Tên lão già Đổng Trác này không phải là dễ dàng bị dọa như vậy, đợi một lát nữa hắn nhất định sẽ đưa cho ta lễ vật quan trọng, hơn nữa còn không do dự chấp nhận yêu cầu - chính là thứ mà đại quân Luân Hồi thành đang yêu cầu : chiến mã “ Diệp Thần nghe thấy thế chỉ ha ha cười sau đó mới nói .
Quách Gia nghe Diệp Thần nói vẻ mặt đầy nghi ngờ, sau khi lấy lại được tinh thần mới đánh bạo hỏi
“ Chủ công vì sao có thể khẳng định như vậy ?”
“ Bởi vì hắn là Đổng Trác “ Diệp Thần nghe hỏi lông mày khẽ giương lên ngay sau đó nói cùng với vẻ cực kì khẳng định .
Đổng Trác không phải là dạng người lương thiện gì, bằng không cái lão này đã không nhiễu loạn Trường An nhiễu loạn hoàng cung sau đó phát điên đến cực điểm .
Đương nhiên những việc này chẳng quan trọng gì, quan trọng là Diệp Thần đã cất giấu một trăm chín mươi vạn đại quân Luân Hồi quân đoàn, căn bản là Đổng Trác không nhìn ra được .
Cho nên gần năm mươi mốt vạn binh lính Luân Hồi này nhiều nhất cũng chỉ làm cho Đổng Trác hơi kiêng kị phần nào, mà không thể nào làm hắn mất đi dã tâm tranh bá thiên hạ của lão.
Về điểm này Diệp Thần dám khẳng định, cũng vì bởi điều này Diệp Thần mới để cho toàn bộ Luân Hồi quân đoàn phóng thích khí thế cùng với sát khí cả đội .
Mà mục địch Diệp Thần làm như vậy là muốn ra oai phủ đầu trước Đổng Trác làm cho hắn kiêng kị sau đó phải thành thành thật thật mang chiến mã đi cống hiến .
Lư Thực và Tào Tháo bất quá chỉ là phụ mà thôi, mục tiêu chủ yếu của Diệp Thần vẫn là Đổng Trác