Vẻ mặt của ba người Tào Tháo, Lư Thực, Đổng Trác trong nháy mắt lập tức thành khó coi .
Bọn họ rốt cuộc cũng là người có mặt mũi ở Đại Hán đế quốc, nhưng bây giờ thì sao, bọn họ đang bị mấy tên binh lính quèn chỉ trường thương vào người, hơn nữa còn là vẻ mặt đầy sát ý chỉ vào, làm sao bọn họ có thể cam chịu như vậy .
Phía đại quân của Đổng Trác .
Con rể của Đổng Trác là Ngưu Phụ nhìn thấy nhạc phụ của mình đang đứng trước thế trận của Luân Hồi quân đoàn còn bị binh lính nơi đó chĩa binh khí vào người vẻ mặt ngay lập tức giận giữ, ngay sau đó rống to quát
“ Giết cho ta! Cứu tướng quân “
“ Chậm đã “ Hoa Hùng nghe Ngưu Phụ quát sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hô lại .
“ Hoa Hùng, chẳng lẽ ngươi muốn phản bội lại tướng quân! Đầu quân vào Luân Hồi thành của Diệp Thần “ Ngưu Phụ nghe thấy Hoa Hùng ngăn cản, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hoa Hùng, lạnh lùng nói .
“ Ta nhổ vào, Hoa mỗ một lòng đi theo đại tướng quân làm gì có chuyện phản bội như ngươi nói! Ngưu Phụ đừng tưởng ngươi là con rể của tướng quân là có thể làm xằng làm bậy “ Hoa Hùng nghe Ngưu Phụ quát lập tức giận giữ, sau đó lạnh giọng quát lại .
Ngưu Phụ nghe thế sắc mặt ngay lập tức tái mét lại trường thương trong tay Ngưu Phụ trực tiếp chỉ vào Hoa Hùng tức giận quát
“ Ta làm xằng làm bậy? Hoa Hùng, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn đi, tướng quân sắp bị giết kia “
Đúng lúc này một người trung niên nam tử mang cặp râu dê đột nhiên thở dài, sau đó nhìn về phía Ngưu Phụ nói
“ Ngưu tướng quân, chủ công cùng với các đại thần khác đến chỗ của Diệp Thần, hắn chắc chắn không dám động thủ với chủ công, ngài chớ có tức giận “
Ngưu Phụ nghe đến đó đầu tiên là hơi sửng sốt ngay sau đó sắc mặt lập tức sầm xuống, trầm mặc một lúc Ngưu Phụ lại quay về phía vị trung niên nam tử này, nói
“ Lý Nho, hi vọng ngươi suy đoán không sai, nếu không chỉ cần tướng quân chịu một chút thương tổn thôi Ngưu mỗ nhất định không tha cho ngươi “
Lý Nho nghe đến đó chỉ hơi hơi mỉm cười sau đó mới nói
“ Nếu như chủ công chịu dù chỉ một chút thương tổn Lý mỗ nguyện nghiền nát đầu mình bồi tội “
Phía doanh trại đại quân Tào Tháo .
Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn hai người nhìn thấy Tào Tháo đã đến phụ cận lại bị bao vây, sắc mặt hai người lập tức biến đổi bất quá hai người không một ai ra lệnh đi cứu Tào Tháo .
Phía đoàn quân của Lư Thực.
Phó tướng của Lư Thực nhìn thấy binh lính Luân Hồi quân đoàn chỉ trường thương vào ba người Lư Thực, Tào Tháo, Đổng Trác khóe miệng không tự chủ được mà hơi co rút ngay sau đó nhìn về các phó tướng thủ hạ của Lư Thực thấp giọng quát
“ Chớ có hành động thiếu suy nghĩ “
Bên doanh trại đại quân Luân Hồi thành .
Ba người Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực không tiến cũng không lùi nhưng cũng không một ai đồng ý thả vũ khí xuống .
Bởi vì việc này còn liên quan đến vấn đề thể diện .
Diệp Thần không phải Hoàng đế, bọn họ lại không phải thủ hạ của Diệp Thần, hơn nữa nơi này còn không phải là quân doanh, không có lý gì bọn họ phải gia nộp binh khí .
Huống chi bọn họ đều là võ quan của Đại Hán đế quốc, tuy rằng địa vị không bằng Diệp Thần nhưng cũng không chỉ vì thế mà nhìn thấy Diệp Thần như nhìn thấy hoàng đế .
Theo bọn họ nghĩ đây hẳn là hành vi Luân Hồi quân đoàn tự ý quyết định, bởi vì binh lính Luân Hồi quân đoàn đều là tiên thiên cảnh giới lại còn đều do Diệp Thần đưa ra chắc chắn bọn họ đều ủng hộ Diệp Thần, sống chết cũng theo chân Diệp Thần,cho dù xuất hiện bất kì khả năng nào làm thương tổn đến Diệp Thân cho dù là nhỏ nhất thì cũng cần phải thận trọng.
Cho nên binh lính Luân Hồi quân đoàn mới chặn ngựa yêu cầu bọn họ xuống ngựa lại còn phải giao nộp binh khí trên người .
Nhưng Diệp Thần đường đường là Phiêu kỵ đại tướng quân của Đại Hán đế quốc, không nên một chút lễ nghi cũng không hiểu, hẳn là sẽ mau chóng quát binh lính Luân Hồi dừng lại .
Nhưng mà bọn họ nghĩ nhiều rồi, bọn họ cứ chờ, lại chờ thêm, nhưng chẳng thấy có dấu hiệu Diệp Thần quát binh lính Luân Hồi quân đoàn ngừng lại .
Sắc mặt ba người Tào Tháo, Đổng Trác, Lư Thực ngày môt thêm khó coi .
Mãi cho đến khi vẻ mặt hai người khó coi tức giận tới cực điểm bỗng vẻ mặt Tào Tháo trở lại bình thường, ngay sau đó bình tĩnh xoay người xuống ngựa tủy tiện cở trường kiếm đeo bên hông xuống giao cho binh lính Luân Hồi quân đoàn .
Chờ cho đến khi binh lính Luân Hồi quân đoàn đã nhận được trường kiếm của Tào Tháo, Tào Tháo mới quay lại nhìn Đổng Trác, Lư Thực bình tĩnh khom người nói
“ Hai vị tướng quân, Phiêu Kỵ đại tướng quân có kỉ cương quân ngũ ngiêm minh, vẫn nên để Ngô mỗ đi bộ qua cho thỏa đãng “
Đổng Trác, Lư Thực nghe hắn nói vẻ mặt hai người lập tức tối sầm lại, đúng lúc này lính liên lạc của Luân Hồi quân đoàn đột nhiên cưỡi ngựa chạy tới, binh lính Luân Hồi quân đoàn kia dừng ngựa nói
“ Chủ công có lệnh, mau hạ vũ khí xuống để ba vị tướng quân đi vào, ba vị tướng quân không phải là thích khách cải trang thành “
Đổng Trác, Lư Thực nghe được tên lính nói cả hai đều ngạc nhiên sau đó như chợt bừng tỉnh ra điều gì .
“ Hắc “
Các binh lính Luân Hồi quân đoàn đồng loạt thu hồi binh khí đứng dẹp sang hai bên nhường một con đường đi vào .
Ngay lập tức sau tiếng hô của tên lính, vẻ mặt của hai người kia vì lời nói của Tào Tháo trong một khắc bỗng trở nên vô cùng đặc sắc .
Bởi vì những lời Tào nói nghe như là lời giải thích nhưng trên thực tế chính là đang châm ngòi li gián .
Lư Thực Đổng Trác đều có danh tiếng một võ quan uy tín, nhìn thấy Diệp Thần căn bản không cần xuống ngựa chào hỏi .
Nếu là ở bên trong một doanh trại to lớn thì việc xuống ngựa còn có lý, nhưng nơi này không phải là doanh trại lớn căn bản chẳng cần phải xuống ngựa .
Nhưng Tào Tháo lại cố ý nói như vậy, mục đích rất rõ ràng hắn chính là đang muốn châm ngòi li gián giữa Đổng Trác,Lư Thực khiến cho hai người bọn họ khó thân cận với Diệp Thần hơn .
Mà mục đích của việc này lại rất đơn giản .
Diệp Thần quá cường đại, năm mươi mốt vạn kỵ binh này không thể nào coi thường năng lực của họ được, lại thêm vào đó tất cả họ đều là tiên thiên cảnh giới, nếu tác chiến ngoài thành chính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không một ai có thể kháng cự .
Cho nên Tào Tháo muốn bẫy Diệp Thần một lần, làm cho Diệp Thần nghi kị hai người này.
Như thế Diệp Thần sẽ nhều thêm một hai tên thù địch, mà việc này đối với dã tâm xưng bá thiên hạ của Tào Tháo mà nói không gì có thể tốt hơn .
Đổng Trác, Lư Thực đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, rồi sau đó đồng thời xoay người xuống ngựa đem bội kiếm trên người giao cho binh lính Luân Hồi thành .
Sau khi binh lính Luân Hồi quân đoàn đã tiếp nhận bội kiếm, Đổng Trác, Lư Thực, hai người đi dọc theo con đường mà binh lính Luân Hồi đã đứng dẹp ra tạo thành, cứ thế mà đi thẳng về phía trước .
Thời điểm đi ngang qua bên người Tào Tháo hiện đã khôi phục trạng thái bình thường, Đổng Trác mới cười ha hả hơi gật đầu mà Lư Thực thì lại hơi nhíu mày .
Tào Tháo nhìn thấy hai người như thế vội vàng cung kính khom người xin lỗi ngay sau đó đi theo sau hai người Đổng Trac Lư thực .
Đổng Trác, Lư Thực lại không cho rằng Tào Tháo đang châm ngòi li gián vào lúc ấy dù nhìn như thế nào cũng thấy bộ dáng hắn giống người hòa giải .
Chính xác mà nói là Tào Tháo đang cố cấp cho bọn hắn bậc thang để đi xuống .
Chẳng qua cái bậc thang này,với Đổng Trác thì vui nhưng Lư Thực lại không hề thích .
Bởi vì hành vi Tào Tháo vừa mới thực hiện đã vô ý hạ thấp đi giá trị con người, việc này đối với Lư Thực – trưởng cấp của Tào Tháo thật không thể nào vui nổi .
Trong cái nhìn của Lư Thực, đường đường là Phiêu Kỵ đại tướng quân của Đại Hán đế quốc không có khả năng không biết cái cách bắt bọn hắn xuống ngựa lại còn phải bỏ binh khí trên người xuống là một việc vô lễ nhưng hắn lại không giải thích gì, càng không thể để cho những tên binh lính trong Luân Hồi quân đoàn này hô to gọi nhỏ.
Rốt cuộc Diệp Thần là một người dị nhân, nhưng không thể cái gì cũng lỗ mãng, là một quân thần của Đại Hán đế quốc yêu dân như con, thương lính như anh em của mình, một người như vậy làm sao có thể không có lễ nghĩa .
Đương nhiên, còn tại vì bị trì hoãn một thời gian nên Lư Thực mới tức giận nhưng hắn vẫn không xuống ngựa ,còn tưởng cứ tiếp tục chờ người như thế, nhưng Tào Tháo lại đột nhiên xuống ngựa thả bậc thang cho bọn hắn xuống, đây không phải là hạ thấp giá trị con người bọn họ thì là gì .
Mà hiện tại lính liên lạc của Luân Hồi quân đoàn chạy tới giải thích đã chứng minh suy đoán trong lòng hắn, Diệp Thần căn bản là không ngờ được những binh lính thủ hạ lại có hành vi đỗi đãi với ba người bọn họ như thế .
Đương nhiên Lư Thực cũng có thể hiểu được lí do hành vi của binh lính Luân Hồi quân đoàn .
Rốt cuộc cũng phải vì lo lắng cho Diệp Thần lỡ đâu gặp phải thích khách cải trang, binh lính Luân Hồi quân đoàn mà tùy tiện thả ba người bọn họ đi vào đấy mới là kì quái .
Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là trong lòng Lư Thực đã sinh ra khúc mắc với Tào Tháo .
Bên trong Luân Hồi quân đòa, Diệp Thần đang cưỡi trên thien mã tiểu kim, nhìn về hướng ba người Đổng Trác, Lư Thực Tào Tháo đang bước đến, hàng lông mày không khỏi hơi nhíu lại .
Không hổ danh là Tào Tháo, bản lĩnh bẫy người không phải là thấp a !