Diệp Thần vẫn luôn thả thần thức bao trùm bên ngoài, từng cử chỉ hành động của Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực dù là lời nói hay hành vi nhỏ nhất hay dù chỉ một biểu tình thoáng qua cũng không thoát khỏi mắt Diệp Thần .
Cho nên khi Tào Tháo diễn xiếc châm ngoài li gián căn bản không có cách nào thoát khỏi ánh mắt của hắn .
Đương nhiên cái biểu tình xuất sắc khi li gián thất bại của Tào Tháo cũng bị Diệp Thần nhìn không bỏ sót .
Bất quá những cái này chẳng quan trọng gì, cái quan trọng là cái cách làm không quang minh này của Tào Tháo lại khiến Lư Thực cảm thấy không vừa mắt
Điều này đối với Tào Tháo mà nói là thứ mà hắn không nghĩ tới nhất .
Rốt cuộc vào thời điểm này quyền lực của Tào Tháo vãn chịu Lư Thực quản lý .
Chẳng qua việc này với Diệp Thần mà nói lại là một sự kiện khiến người ta cao hứng .
Chỉ một thời gian sau, Tào Tháo sẽ thống nhất mười tám nhánh chư hầu hơn nữa khẳng định sẽ tranh đấu trực tiếp với Diệp Thần .
Đương nhiên đối với Diệp Thần vào lúc này mà nói cho dù Tào Tháo trong tương lai có tu luyện đạt được thành tựu to lớn, hay tu vi ngưu bức thì hắn cũng chẳng thèm để ý, bởi vì Diệp Thần và Tào Tháo đã không còn ở cùng môt cấp bậc có thể so sánh.
Nếu như là Diệp Thần trước kia còn chưa có quật khởi chắc sẽ cho rằng Tào Tháo là một đại nhân vật, nhưng vào giờ phút này, nhất là vào lúc này cho dù là bất kì vị anh hùng nào đệ nhất hay đệ nhị Diệp Thần cũng chẳng để vào mắt .
Đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, nguyên bản còn nghĩ muốn cho Đổng Trác một cái ra oai phủ đầu không nghĩ tới thế nhưng Tào Tháo lại tự nguyện đi vào bên trong .
Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Tào Tháo đang tiến gần đến nơi này, khóe miệng hắn hơi nhếch lên ngay sau đó lại trở về như bình thường .
Không lâu sau, Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực đi tới trước mặt Diệp Thần, ba người chỉ liếc nhìn Diệp Thần một lần ngay lập tức cúi người bái
“ Bái kiến Phiêu Kỵ đại tướng quân “
Chức quan của Diệp Thần so với cả ba người đều cao hơn, cho dù chỉ tính tước vị cũng cao hơn ba người bọn họ, nhóm bọn hắn tất nhiên không dám ở trước mặt Diệp Thần mà hành xử tùy tiện, còn phải làm lễ một cách đứng đắn bằng không để truyền ra ngoài ba người bọn họ chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích thậm chí là căm ghét .
Diệp Thần nghe ba người chào liền hơi hơi gật đầu sau đó nhìn về phía ba người nói
“ Các ngươi tới đây là có chuyện gì ?”
“ Khởi bẩm Phiêu Kỵ đại tướng quân, hạ quan nghe được tin tướng quân đang mang binh tấn công Cự Lộc, vì nguyên nhân này mới dẫn binh đến đây trợ giúp “ Lư Thực nghe Diệp Thần hỏi vội vàng khom người trả lời .
Đổng Trác đang đứng một bên nghe thấy Lư Thực nhanh chóng trả lời thì vẻ mặt đầy ý cười, khom người trước Diệp Thần nói
“ Hạ quan cũng giống thế, chỉ là hạ quan không nghĩ tới tướng quân có tài dùng binh như thần, hiện đã công phá được Cự Lộc, chém chết ba huynh đệ Trương Giác, Trương Lương, Trương Bảo, bệ hạ mà biết được việc này chắc chắn mặt rồng rất mừng, thiên hạ bá tánh cũng hưởng phúc, nhất định sẽ ca tụng Phiêu Kỵ đại tướng quân như tiên nhân ha phàm “
Diệp Thần chỉ hơi mỉm cười sau đó mới nói
“ Các tướng quân chớ quan trọng, Diệp mỗ ta bất quá chỉ là làm những bổn phận mà một thần tử nên làm, làm gì với tới thần thánh gi công như tướng quân vừa nói, huống chi có thể công phá Cự Lộc, Lư tướng quân cùng Đổng tướng quân công lao cũng không nhỏ, tâm tư nhiệt tình của hai vị ta sẽ báo cáo đúng sự thật như thế cho bệ hạ “
Đổng Trác Lư Thực nghe Diệp Thần nói cả hai người đều sửng sốt .
Bọn họ dù có như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Thần lại nói như vậy .
Điều này là muốn nói cho bọn hắn biết công phá Cự Lộc lần này còn có một phần chiến công của hai người bọn họ .
Sau khi lấy lại tinh thần, Đổng Trác với hai mắt rực sáng nhìn về phía Diệp Thần, mà Lư Thực lại hơi nhíu mày lại, sau đó nhìn về phía Diệp Thần nói tiếp
“ Phiêu kỵ đại tướng quân, việc này…’
“ Hahaha, Lư tướng quân chớ có khiêm tốn, nếu không có ngươi lúc trước áp chế tên Trương Giác đã sớm bở chạy đi nơi khác, tuy rằng ta và Luân Hồi quân đoàn có thể đánh giặc nhưng làm sao có thể trong một trận chiến mà diệt sạch bọn chúng đây?” Diệp Thần vừa cười haha vừa nói .
“ Việc này…này…” Lư Thực nghe thấy Diệp Thần nói thế sắc mặt không kìm được mà hơi ửng đỏ lên .
Diệp Thần nói thì thật dễ nghe, nhưng tình huống thực tế lại khác, hăn căn bản là chẳng có cách nào áp chế đươc Trương Giác, chẳng những không khống chế được Trương Giác mà còn phải lo lắng phòng bị khắp nơi, bởi vì tên Trương Giác này quá biến thái .
Nếu không phải Trương Giác không muốn bất kì thương tổn gì lớn, đại quân của Lư Thực từ sớm đã bị Trương Giác đánh vỡ tan tác rồi .
Điểm này Lư Thực hiểu rất rõ ràng, cũng chính bởi vì Lư Thực quá hiểu rõ điểm này cho nên hắn mới ngượng ngừng như thế, mà trong khi Phiêu kị tướng quân đã nói như vậy mà Lư Thực lại ngượng ngùng từ chối thì cũng quá là mất mặt mũi .
“ Việc này cứ quyết định như vậy, bất quá..” Diệp Thần nhìn như là muốn chiến công lại vừa không muốn nhìn Lư Thực đang xấu hổ sau đó lại nói tiếp .
Diệp Thần mới nói được nửa câu cho dù ai nhìn vào cũng hiểu được Diệp Thần đang có điều khó xử .
Mà Đổng Trác đang đứng một bên thấy Diệp Thần ngập ngừng, vội vàng nhìn về phía Diệp Thần khom người nói
“ Phiêu Kỵ đại tướng quân có điều gì khó khăn xin cứ nói, hạ quan nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp tướng quân “
Hiển nhiên, Đổng Trác là đang muốn níu kéo Diệp Thần giúp kéo gần quan hệ của hai người .
Mà nguyên nhân thì rất đơn giản, Diệp Thần muốn phân chia công lao công phá Cự Lộc, đây là một cơ hội cực tốt, Đổng Trác không muốn bỏ qua cơ hội này .
Rốt cuộc dù có nghe như thế nào cũng cảm thấy Diệp Thần đang gặp phải một tình huống khó xử, nếu như không thừa dịp gặp cơ hội này kéo gần quan hệ với Diệp Thần, đó không phải là một tên ngu ngốc sao .
Phải biết rằng để đánh hạ Cự Lộc đó là một đại công, cứ tùy tiện chia ra là có thể đào ở chỗ Lưu Hoành không ít điều tốt .
Đương nhiên, tiền tài là không có khả năng nhưng nếu là tiền tài Đổng Trác cũng thấy chướng mắt hơn nữa hắn cũng không thiếu, cái hắn thiếu chính là một chức quan .
Cho nên hắn mới đang ‘ việc gấp không thể chờ ‘ muốn ‘ trợ giúp ‘ Diệp Thần .
Diệp Thần quay qua nhìn Đổng Trác không khỏi thở dài, sau đó lại nhìn Đổng Trác lần nữa nói
“ Phản quân tuy rằng bị giết nhưng bên trong Đại Hán còn có vô số đoàn quân Yêu tộc tàn sá bừa bãi, một ngày chưa đem toàn bộ yêu tộc diệt sạch Đại Hán không thể có nổi một ngày yên bình. Nhưng mà ta cùng với Luân Hồi quân đoàn từ U Châu chạy tới người không đứng mã không ngừng, từ sớm đã sức cùng lực kiệt, muốn trong một lúc tiêu diệt Yêu tộc mang lại cho Đại Hán một cảnh thanh bình chỉ e rằng có tâm nhưng không có lực . “
Diệp Thần vừa mới nói tới đây Tào Tháo - người đi theo sau Đổng Trác Lư Thực- hai đầu lông mày hơi nhíu lại với nhau, bất quá chỉ trong một giây liền khôi phục lại bình thường .
Đổng Trác nghe Diệp Thần nói xong đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó bỗng giật mình run lập cập .
Yêu tộc là những thứ gì, Đổng Trác tự nhiên hiểu rõ ràng, hắn chẳng những hiểu rõ ràng mà còn đã từng giao thủ với Yêu tộc, tất nhiên biết tính tình của chúng .
Mà hiện tại Diệp Thần lại nói những lời này có nghe thế nào cũng giống như Diệp Thần không có cách nào đánh yêu tộc, đại quân Luân Hồi thành cần phải nghỉ ngơi một chút .
Những lời này Đổng Trác không dám tiếp lời nếu như hắn trả lời Diệp Thần lại bảo hắn dẫn quân đội của hắn đi tấn công Yêu tộc hậu quả đó vô cùng nghiêm trọng .
Đội quân của hắn trăm phần trăm không sẽ tổn thương nặng, thậm chí có khả năng toàn quân bị diệt .
“ Phiêu Kỵ đại tướng quân, Yêu tộc tuy rằng thực lực cường đại nhưng là không thể không có cách nào tiêu diệt được, bằng không cái thiên ha này đã không còn do Nhân tộc dẫn dắt…” Lư Thực cũng đứng một bên nghe đến đó sắc mặt lập tức thay đổi vội vàng khom người nói .
Lư Thực tất nhiên cũng biết được Yêu tộc tự do hoành hành nhưng giờ này niềm hi vọng lớn nhất người có thể tiêu diệt được Yêu tộc cũng chỉ có Diệp Thần cùng với Luân Hồi quân đoàn .
Rốt cuộc binh lính của Luân Hồi quân đoàn đều là tiên thiên cảnh giới, hơn nữa trang bị cực kì xa hoa nếu như Diệp Thần không cho binh tấn công, cuộc chiến này liền đi theo hướng xấu .
Diệp Thần nghe Lư Thực nói lại một lần nữa thở dài nói
“ Kỳ thật Diệp mỗ cũng muốn mau chóng xuất binh bất quá chiến mã đã quá sức chịu đựng, chỉ sợ đi được không xa liền không chịu nổi mà dừng lại không có cách nào đi tiếp, các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy đại quân Luân Hồi quân đoàn của ta tất cả đều là kỵ binh tuy rằng tất cả binh lính đều là tiên thiên cảnh giới, có thể mau chóng khôi phục lại thực lực nhưng chiến mã thì không thể “
Diệp Thần vừa mới nói tới đây hai mắt của Đổng Trác bỗng sáng ngời, ngay sau đó khom người trước Diệp Thần vội nói
“ Đổng Trác nguyện vì Phiêu Kỵ đại tướng quân mà cống hiến trăm vạn chiến mã “