Khi ba người Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực đi xa, Quách gia, Điền Phong mới quay sang nhìn nhau cười sau đó đồng thời nhìn về phía Diệp Thân khom người bái
“ Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công, ngày Luân Hồi quân đoàn quét ngang thiên hạ sắp tới “
Diệp Thần nghe đến đó cười ha hả trả lời
“ Trình diễn không tồi, chờ khi chiến mã đến chúng ta liền xuất phát, sau đó quét ngang thiên hạ “
“ Rõ chủ công “ Quách gia Điền Phong nghe thấy thế cả hai cùng cười rồi sau đó khom người đáp .
Diệp Thần ngay từ lúc bắt đầu đã diễn kịch cố ý lừa Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thưc khiến cho bọn họ lầm tưởng rằng Diệp Thần có tính cách cao ngạo, tự cao tự đại, thậm chí còn giống như một kẻ điên .
Mà kết quả mặc kê là Tào Tháo, Lư Thực hai là Đổng Trác đều tin như thế .
Rốt cuộc năm mươi mốt vạn binh lính Luân Hồi quân đoàn mà cứng đối cứng cùng với Yêu tộc hơn nữa lại không có bất kì kẻ nào nhúng tay vào trợ giúp , dù nhìn như thế nào cũng chỉ có một kết quả là chết .
Đương nhiên đây cũng là ý nghĩ trong lòng của Tào Tháo và Đổng trác .
Bọn họ không bao giờ có ý nghĩ sẽ cùng với yêu tộc cứng đối cứng bởi vị cả ba đều xem ra hành vi như vậy chính là muốn đi tìm chết .
Trừ phi là dựa vào cả thành trì hoặc thị tốc đối kháng, như thế còn có khả năng miễn cưỡng đấu một trận .
Bằng không dù phái nhiều hay ít binh lính đi qua cũng sẽ bị đại quân yêu tộc tiêu diệt, hơn nữa một tên cũng không sống sót .
Cũng là bởi vì điều này Đổng Trác, Tào Tháo mới vào lúc Diệp Thần nói rằng thiếu thốn chiến mã liền chủ động cống hiến chiến mã cho hắn .
Như vậy binh lính của bọn họ từ kỵ binh sẽ biến thành bộ binh, dù cho có phải đi theo Diệp Thần tấn công yêu tộc thì nhanh nhất cũng chỉ có thể vào lúc Diệp Thần cùng với Luân Hồi quân đoàn đã đánh yêu tộc xong mới có thể chạy tới .
Mục đích của bọn họ chính là muốn bảo tồn thực lực .
Trên thực tế, Đổng Trác còn muốn trực tiếp một mình cấp cho Diệp Thần toàn bộ chiến mã để chiếm tất cả công lao, nhưng hắn không thể ngay tai đây mà thể hiện quá mức rõ ràng trên mặt như vậy .
Bất quá lúc sau Diệp Thần lại nói chiến mã còn không đủ, lúc này Đổng Trác mới không chút do dự đem hai trăm vạn chiến mã của quân đội kỵ binh của hắn đều mang cống hiến hết, cuối cùng còn thêm vào một trăm vạn chiến mã cho Diệp Thần .
Mà mục đích của Đổng Trác cũng rất dễ hiểu .
Nếu Diệp Thần thất bại chết trận thì một trăm vạn chiến mã hứa kia liền không cho .
Nếu Diệp Thần thật sự thắng lợi , hắn sẽ không chút do dự cấp Diệp Thần một trăm vạn chiến mã đó để cho Diệp Thần tiếp tục xây dựng một quân đội kỵ binh .
Chỉ có khi người kia xây dựng kỵ binh Đổng Trác mới có thể yên tâm, rốt cuộc nếu là kỵ binh sẽ không có cách nào có thể công thành , chiểm đất.
Ba người Lư Thực, Đổng Trác, Tào Tháo tàn nhẫn như vậy nên điều hiểu Đổng Trác có chút tâm tư này điều đó chẳng có gì là lạ .
Đương nhiên những điều này chẳng quan trọng gì, quan trọng chính là mục đích của Diệp Thần đã đạt được, lừa dối Đổng Trác cũng lừa được cả Lư Thực và tào Tháo, hơn nữa còn lấy được cả ba trăm mười một vạn chiến mã .
Tuy rằng Đổng Trác yêu cầu một trăm vạn chiến mã sẽ chuyển từ Lương Châu qua Luân Hồi thành, nhưng điều này Diệp Thần không ngại gì .
Thời gian cứ thế qua đi, ba người Đổng Trác, Tào Tháo, Lư Thực từng người sai binh lính mang chiến mã tới Luân Hồi quân đoàn, sau khi toàn bô hai trăm mười một vạn chiến mã đã được đưa tới, Diệp Thần nhìn về phía trăm vạn bộ binh Luân Hồi thành đang bị che dấu quát
“ Từng người lựa cho mình một con chiến mã “
Diệp Thần vừa mới nói dứt đại quân trăm vạn bộ binh Luân Hồi thành đồng thời sửng sốt .
Bọn họ còn không biết bọn họ đã bi Diệp Thần che dấu sự tồn tại, sau khi lấy lại tinh thần trăm vạn bộ binh Luân Hồi thành cung kính khom người vái Diệp Thần một cái sau đó đồng loạt chạy tới đàn chiến mã, mỗi người chọn một con ngựa liền cưỡi lên .
Khi trăm vạn binh lính bộ binh đã lên chiến mã, Diệp Thần nhìn thoáng qua phía Tào Tháo, Đổng Trác,Lư Thực đang đứng nơi xa xa cười ha hả gật đầu, sau đó liền quát lớn
“ Xuất phát, Lạc Dương “
Vào thời gian này đại quân xấm lấn nhân gian của Yêu tộc đã bắt đầu tập trung ở Lạc Dương .
Chỉ không lâu sau, Lạc Dương sẽ tụ tập vô số Yêu tộc, Diệp Thần tất nhiên sẽ không có thời gian đi dẹp Yêu tộc ở một nơi khác .
Hơn nữa Diệp Thần càng không thể tủy tiện lãng phí thời gian .
Phải biết rằng, trong ba tên boss Nhân tộc giúp che chở khi Tam Quốc Tân Thủ Khu là Với Cát, Tả Tư, Nam Hoa đã bị Diệp Thần giết chết hai tên, cuối cùng chỉ còn lại Nam Hoa lão tiên đã ẩn cư ở Luân Hồi tiên vực .
Cho dù tính là Nam Hoa lão tiên ra tay cùng lúc với quân Yêu tộc công phá Lạc Dương, một mình hắn cũng không thể nào địch lại nổi hàng tỷ yêu thú trong đại quân Yêu tộc .
Nếu như ngay lúc này mà Diệp Thần còn chạy tới nơi khác càn quét Yêu tộc không nhanh chóng chạy tới cứu giúp Lạc Dương, Lạc Dương trăm phần trăm sẽ bị yêu tộc công phá .
Lúc ấy mạng nhỏ hoàng đế của Đại Hán là Lưu Hoành đừng mơ mà giữ được .
Đương nhiên Lưu Hoành sống hay chết Diệp Thần chẳng thèm quan tâm .
Nhưng vào lúc này Lưu Hoành không thể chết được, bằng không khí vận của Nhân tộc sẽ bị Yêu tộc cướp đi, đây không phải là kết quả mà Diệp Thần mong muốn nhìn thấy .
Cho nên Lạc Dương, Diệp Thần nhất định phải đi hơn nữa còn phải đi nhanh chóng .
“ Rõ chủ công “
Tiếng hét lớn đồng loạt vang lên .
Ngay sau đó, Diệp Thần trực tiếp xoay đầu ngựa, hướng về phía Lạc Dương nhanh chóng chạy đi .
Theo sát phía sau là Luân Hồi quân đoàn, tiếp sau đó là một trăm chín mươi vạn kỵ binh Luân Hồi thành bị Diệp Thần che dấu .
Đương nhiên để lộ ra người ta chỉ nhìn thấy Diệp Thần cùng năm mươi mốt vạn binh lính Luân Hồi quân đoàn còn có hai trăm mười một vạn chiến mã không người .
Rất nhanh sau đó, tiếng gầm rú vang khắp đất trời liên tiếp vang lên .
“ Ầm ầm ầm “
Tào Tháo, Đổng Trác, Lư Thực nhìn thấy cảnh này, cả ba đồng thời hướng về phía Diệp Thần khom người bái
“ Cung chúc Phiêu Kỵ đại tướng quân xuất binh tất thắng, diệt sạch Yêu tộc “
Thanh âm ba người bọn họ tuy rằng rất vang dội nhưng rất nhanh sau đó liền bị đè xuống bởi tiếng chiến mã chạy gầm rú vang khắp mặt đất .
“ Ầm ầm ầm “
Chiến mã lao nhanh,mặt đất vang lên như đánh trống giục quân .
Diệp Thần mang theo Luân Hồi quân đoàn rời đi với tốc độ càng lúc càng nhanh, rất nhanh sau đó liền biến mất khỏi tầm nhìn của ba người Tào Tháo, Lư Thực, Đổng Trác .
Tại doanh trại quân đội Đổng Trác .
“ Lý Nho, ngươi cảm thấy Phiêu Kỵ đại tướng quân có bao nhiêu phần thắng ?” Đổng Trác nhìn thoáng qua mặt đất bởi vì hàng vạn chiến mã lao nhanh mà bụi cuốn mù mịt mặt đất vang dội sau đó lại nhìn sang Lý Nho đứng bên cạnh mình hỏi .
Lý Nho nghe hỏi chỉ hơi mỉm cười, khom người trả lời
“ Chủ công, Nho cảm thấy lần này Phiêu Kỵ đại tướng quân chắc chắn thất bại “
“ Làm sao thấy được?” Đổng Trác nghe thế lông mày không khỏi nhếch lên, sau đó mới hỏi lại .
Lý Nho cũng nhìn thoáng qua phương xa mặt đất vì chiến mã lao nhanh mà bụi cuốn đầy trời tiếp đó mới cười ha hả nói
“ Chủ công, Phiêu Kỵ đại tướng quân từ khi lên làm lĩnh chủ đến nay vẫn luôn lấy ít thăng nhiều, trăm trận trăm thắng, việc đó sớm đã khơi dậy trong lòng hắn ngạo khí ngất trời, bằng không hắn đã không làm ra hành vi lấy năm mươi mốt vạn đại quân cương ngạnh khiêu chiến với hàng tỷ quân Yêu tộc cường hãn. Đáng tiếc Phiêu Kỵ đại tướng quân là tới từ U Châu, căn bản không biết tất cả Yêu tộc đều đang tụ tập về Lạc Dương. Nếu như tướng quân chỉ gặp được mấy chục vạn, thậm chí cả trăm vạn đại quân yeu tộc còn có cơ hội thắng lợi. nhưng càng tới gần Lạc Dương số lượng đại quân yêu tộc nhiều hơn rất nhiều, một khi đã tới Lạc Dương, số lượng đại quân Yêu tộc ít nhất cũng phải tới trăm triệu . Với một số lượng đại quân Yêu tộc như vậy căn bản không phải một đại quân nào cũng tủy tiện ứng phó được, liền tính rằng mỗi binh lính Diệp đại tướng quân đều là tiên thiên cảnh giới cũng không có cách nào cứng đối cứng với hàng tỷ yêu tộc như vậy. Cho nên Phiêu Kỵ đại tướng quân nhất định thua “
“ Azzz, mấy trăm năm cũng khó gặp được một quân thần uy mãnh tuyệt thế như vậy, cứ như thế mà chết trên tay yêu tộc, thật sự là có điểm đáng tiếc “
Đổng Trác nghe thấy những lời này, hai mắt chợt lóe lên đạo tinh quang trong giây lát, lúc sau liền thở dài nói .