Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 1026: Không đỡ nổi một đòn!

Chương 1025: Không đỡ nổi một đòn!




Chườn 1025: Không tiếp nổi một chiêu

Giọng nữ này, rất lanh lảnh, giống như là hoàng oanh hót, nhưng lại làm cho Sở Hành Vân đầy hàn ý, bàn tay nắm chặt Hắc Động Trọng Kiếm, giống như có lửa giận hừng hực bốc lên, muốn triệt để phát tiết.

-Làm sao? Không nhận ra ta?

Phía sau, nữa tử lần thứ hai lên tiếng, tiếng nói còn mang theo nhạo ý

-Lâm Băng Ly, coi như hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra ngươi.

Lúc này Sở Hành Vân mới quay người lại, trên khuôn mặt tuấn dật như yêu, hiện lên một nụ cười, nhưng là cười gằn, lạnh đến thấu xương.

Ba năm trước, chính là Lâm Băng Ly đến Tây Phong thành, lấy tư thái cực kỳ kiêu căng, mạnh mẽ mang Thủy Lưu Hương đi, để cho hai người xa cách, thậm chí lần đó còn xung đột vũ trang, ra tay tàn sát.

Ngày xưa, mỗi câu Lâm Băng Ly nói, Sở Hành Vân đều nhớ kĩ, âm thanh này, khuôn mặt này, cùng với tư thái ngông cuồng kia, làm sao hắn có thể quên.

Lâm Nguyên Ly cũng nhìn chăm chú Sở Hành Vân, biểu hiện trên mặt bất biến, nhưng trong lòng nhấc lên sóng lớn.

Nàng phát hiện, vẻ mặt Sở Hành Vân đã thay đổi, trở nên tuất dật như yêu, còn ma theo một ma ý bá đạo, cùng với lúc trước hoàn toàn khác nhau, ngoài ra, tu vi Sở Hành Vân, cũng không phải âm dương tầng bốn, mà so với nàng còn cao hơn hai cấp.

-Tình báo ta thu thập, chính là từ sáu người trước, chắc chắn sẽ không có chút sai lầm nào, giờ khắc này, tu vi Sở Hành Vân đã là âm dương tầng sáu, điều này cho thấy, trong vòng sáu ngày, hắn liên tục đột phá hai tiểu cảnh giới.

-Người này có thiên phú khủng bố, không cách nào dùng lẽ thường để bình luận.

Lâm Băng Ly thầm nói, cảm giác trong lòng có một tảng đá lạnh.

Cho ới nay, nàng vẫn coi Sở Hành Vân là con kiến hôi, căn bản không để vào mắt, thậm chí ngay cả ra tay cũng là lãng phí thời gian, mà vào giờ phút này, tu vi Sở Hành Vân, đã vượt qua nàng, ngay cả thân phận địa vị, cũng biến hóa, chở thành chủ nhân của năm tông môn, bỏ lại nàng phía sau.

Cái cảm giác này, làm cho nàng cảm thấy không chân thực, nhưng sự thật đã phát sinh trên người mình, điều không thay đổi duy nhất, chính là cặp mắt thâm thúy kia, tràn ngập khí tức nguy hiểm.

-Chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, cũng dám to gan trước mặt ta nói bậy, thật sự là không biết trời cao đất rộng, nơi đây là Cửu Hàn Cung, cho dù ngươi có thủ đoạn lớn hơn nữa, cũng đừng hòng rời đi bình yên.

Lâm Băng Ly căm hận đôi mắt này của Sở Hành Vân, hàn ý trên người lăn lộn, lực lượng trên người không ngừng vận chuyển, muốn xông ra ngoài cơ thể, lập tức tru diệt Sở Hành Vân.

-Ngưng!

Lâm Băng Ly phun ra một đạo âm thanh, trong giây lát, phía sau nàng xuất hiện một tầng băng sương cổ sưa, lực lượng trấn phong cuồng bạo vô viên, hư không như đều bị cỗ sức mạnh kinh khủng này trán á.

-Vân ca ca, cẩn thận.

Nhìn thấy Lâm Băng Ly ra tay, Thủy Lưu Hương lập tức nhắc nhở.

Sở Hành Vân gật gù, con ngươi nhìn về phía trước, thầm nói:

-Trên người Lâm Nguyên Ly tỏa ra một ít khí tức Vạn Băng Phách Tuyệt đại trận, luồng hơi thở này lượn lờ trên dưới bản thân nàng, làm cho thực lực Lâm Băng Ly đã đạt đến niết bàn tầng hai, có thể đánh ra niết bàn lực yếu ớt.

Tuy nói từ lâu Sở Hành Vân đã nhắc nhở trước điểm này, nhưng mà, khi đích thân nhìn thấy thần thông của đại trận, Sở Hành Vân vẫn cảm thấy kinh ngạc, trận pháp này chính là nghịch thiên mà.

-Sở Hành Vân, chịu chết cho ta!

Lâm Băng Ly khẽ kêu lên một tiếng, cố để băng sương xuống, trực tiếp hướng về phía Sở Hành Vân đánh tới, hiện tại nàng có tu vi niết bàn tầng hai, đương nhiên sẽ không đặt âm dương tầng sáu như Sở Hành Vân vào trong mắt.

Sở Hành Vân cảm nhận được sát ý của Lâm Băng Ly, đánh ra một kiếm.

Oanh một tiếng!

Sở Hành Vân mạnh của Hắc Động Trọng Kiếm bạo phát, làm cho tầng băng sương đều run rẩy, lực lượng trấn phong vỡ vụn, nhưng trái lại, thân thể Sở Hành Vân vẫn đứng đó, trôi nổi hư không, ánh sáng hắc kiếm trên người không ngừng xoay quanh, tâm ý bá đạo, làm cho không gian nghẹt thở, giống nư là thâm uyên hắc ám.

-Lại bị chặn rồi?

Đầu tiên là Lâm Băng Ly sững sờ, sau đó sát ý trên người càng nồng, nàng vốn là tức giận tốc độ tu luyện của Sở Hành Vân quá nhanh, mà giờ khắc này, thế tiến công của nàng bị chặn lại tùy ý, làm sao nàng có thể không giận.

Thanh âm ầm ầm vang lên, chỉ thấy Lâm Băng Ly bước lên phía trước, niết bàn khí yếu ớt nhúc nhích, hóa vào bên trong băng sương, lực lượng trấn phong dâng trào, trong nháy mắt, cả mảnh hư không như đang áp bức Sở Hành Vân.

-Võ Linh của ta chính là Phong Cổ Môn, ngay cả không gian cũng có thể trấn áp, ta muốn xem xem, làm sao ngươi tránh né!

Lâm Băng Ly cười gằn, bàn tay đèn xuống, lực lượng trấn phong hạ xuống trên người Sở Hành Vân, để hắn không thể tránh khỏi, muốn tránh cũng không được.

Nhưng mà, thân thể Sở Hành Vân vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, đón nhật ánh mắt lạnh lùng của Lâm Băng Ly, cười nhạt nói:

-Ta nói là muốn tránh né sao?

Lời này vừa rơi xuống, trên tay phải Sở Hành Vân, ánh sáng năm màu lưu chuyển, ánh sáng óng ánh, tia lử nóng rực, mộc đầy sinh cơ, cùng với kim ác liệt, năm cỗ sức mạnh hoàn toàn bất động bạo phát, để Vạn Tượng Giáp Tay khẽ rung lên, sóng linh lực không ngừng tràn ra hư không, cuối cùng đi vào trong Hắc Động Trọng Kiếm.

-Hư vô chấn động- Nghịch kiếm!

Một thanh âm lạnh lùng, trùng kích tâm thần Lâm Băng Ly, lập tức, nàng liền nhìn thấy một ánh kiếm thâm thúy vô tận, lướt đi như sóng nước, không ngừng trùng kích võ linh của nàng, đồng thời trùng kích trái tim nàng.

ầm ầm ầm!

Rung động không ngớt, Hắc Động Trọng Kiếm bổ xuống trên Phong Cổ Môn, hàn khí viễn cổ run rẩy, từng đạo vết rách lan tàn ra, cuối cùng là cho nó nổ tung.

-Điều này làm sao có thể?

Lâm Băng Ly nhìn thấy cảnh này, không thể tin được mà thốt lên, cả người đều đầy mồ hôi lạnh, Sở Hành Vân, dùng một chiêu kiếm, đánh nát võ linh của mình, ngay cả niết bàn khí, cũng bị dập tắt?

Phốc!

Võ linh cùng võ giả là một thể, phong cổ môn bị đánh nát, trái tim Lâm Băng Ly cũng run lên, phun máu tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch, lùi về sau máy bước.

Nhưng mà trong nháy mắt này, nàng cảm giác trước mặt mình mọi thứ đều trở nên mờ ảo, một bần tay đưa ra, túm lấy cổ của nàng.

Cái bàn tay này, rất khỏe, còn phát ra kiếm khí, đẻ Lâm Băng Ly ngừng hô hấp, một đôi mắt, không còn lãnh ý và ngông cuồng như vừa nãy, mà chỉ còn lại là sợ hãi.

Nàng không nghĩ tới, đứng trước Sở Hành Vân, mình không đỡ nổi một chiêu!

Team: Vạn yên chi sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch