(Trong chương này chức tộc trưởng và gia chủ có sự khác nhau, mọi người nên chú ý khi đọc)
- Cái gì? Tần Thiên Phong trở thành tộc trưởng!
Tầm thần Tần Vũ Yên như bị tổn thương, thân thể lui về phía sau vài bước, khuôn mặt hiện ra thần sắc cô đơn.
Vốn Tần Thiên Phong muốn lợi dụng nhiều loại thủ đoạn đem sản nghiệp cùng tài nguyên Tần nắm trong tay, trở thành người chưởng quản Tần gia, quản lý hết mọi việc trên dưới.
Lúc này hắn trở thành tộc trưởng đã có thể nắm tất cả Tần gia trong tay, thân phận và địa vị không khác gì gia chủ!
- Hiện tại nhị gia đang tìm tiểu thư, hắn muốn người giúp hắn treo bảng hiệu lên. Tiểu thư, hay là người tránh đi trước, tuyệt đối không được để nhị gia nhìn thấy.
Theo Tần gia tộc quy, chỉ có tên của gia chủ mới được khắc và treo bảng hiệu lên.
Tần Thiên Vũ còn chưa qua đời nhưng Tần Thiên Phong đã lấy quyền lực của tộc trưởng đem tên họ của mình khắc lên trên bảng hiệu, còn muốn Tần Vũ Yên tự mình giúp hắn treo lên.
Hành động của hắn như coi Tần Thiên Vũ là người đã chết, hoàn toàn không để vào mắt, trước mặt mọi người muốn tuyên bố Tần Thiên Phong hắn mới là gia chủ.
Tần Vũ Yên cũng hiểu rõ đạo lý này nên có ý định rời đi, muốn nàng tự mình treo tấm bảng đó lên thì nàng thà chết còn hơn.
- Tránh được nhất thời cũng không tránh được cả đời, lẽ nào ngươi nghĩ mình trốn đi thì tấm bảng hiệu này sẽ không được treo lên?
- Loại tình huống như hiện tại, ngươi càng trốn tránh tình huống sẽ càng trở nên tệ hơn, điều ngươi phải làm là tiến lên, lấy danh nghĩa của Tần Thiên Vũ đánh nát vỡ kịch này, đòi lại uy danh.
Trong lúc nói, con ngươi Sở Hành Vân tràn đầy kiên định, ánh mắt như đao in thật sâu vào nội tâm Tần Vũ Yên khiến cho nàng nhận được một loại cảm giác oan toàn đang cổ vũ nàng.
Tần Vũ Yên hít sâu một hơi, nhanh chóng cùng Sở Hành Vân tiến lên.
Lúc này, ngoài cửa Tần gia đã từ lâu tụ tập không ít người, mỗi một người đều lộ ra vẻ tham lam, hoặc là thở dài, hoặc là châm chọc, tiếng nghị luận không dứt khiến người khác chú ý.
Thấy ba người Sở Hành Vân đang từ xa xa đi tới, tiếng nghị luận càng ầm ĩ nhưng vẫn tự giác nhường ra một con đường, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc giống như sự xuất hiện của Tần Vũ Yên khiến họ giật mình.
- Thì là là Vũ Yên tiểu thư, cuối cùng người đã tới!
Lúc này, một gã trung niên nam tử mặc áo đen đi ra, hai mắt tròn xoe như trăng rằm lóe lên những tia sáng nhàn nhạt, hắn mặc dù xưng hô Tần Vũ Yên là tiểu thư nhưng trên mặt không hề có vẻ cung kính, ngược lại là nhìn từ trên xuống dưới mang theo một tia tục tĩu.
Người này tên là Tần Hiển, là cận vệ của Tần Thiên Phong.
- Hôm nay, nhị gia đã được tất cả trưởng lão tán thành, trở thành Tần gia tộc trưởng, ngài ấy thấy bảng hiệu này có chút chướng mắt nên nhờ chuyên môn khắc một cái khác, còn nói muốn cho Vũ Yên tiểu thư tự tay mình treo lên. Xin mời.
Tần Hiển phát ra tiếng cười bén nhọn, âm thanh cực lớn truyền vào tai của tất cả mọi người.
Đoàn người nghe nói như thế đều nghị luận, hiển nhiên bọn họ cũng đều biết hành động này có ý nghĩa như thế nào, Tần Thiên Phong thực sự khinh người quá đáng, lại chọn cách này để làm khó Tần Vũ Yên.
Tần Vũ Yên rất tức giận, hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý đến mà bước vào bên trong phủ.
Nhưng nàng vừa mới định giơ chân lên thì Tần Hiển đã nhanh tay ngăn cản, trên mặt xẹt qua một tia lãnh ý, cười nhẹ nói:
- Vũ Yên tiểu thư, lúc này không còn giống như trước kia, ta khuyên người nên làm theo lời nhị gia đi, bằng không sẽ tự chuốc lấy khổ cực cho bản thân mình thôi.
Trong lời nói, trên người của Tần Hiển phóng ra một khí tức nóng nảy, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Vũ Yên, ngẩng cao đầu biểu hiện ra thần thái không ai sánh bằng.
Không chỉ có hắn như vậy, ngay cả những tên sai vặt xung quanh cũng mang thần thái cao ngạo, nịnh nọt.
Tần Vũ Yên vốn đã bị thương, hiện tại lại bị Tần Hiển dùng linh lực áp bách, sắc mặt lập tức trở nên trắng xám, thân thể lung lay sắp đổ.
Sở Hành Vân lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, ánh mắt đảo qua đã phát hiện trên mặt Tần Vũ Yên ngoại trừ vẻ thống khổ càng nhiều hơn là lúng túng, trong con ngươi đã gần như trong suốt.
- Hà!
Sở Hành Vân khẽ thở dài một cái, hắn rất rõ ràng tâm tình của Tần Vũ Yên vào lúc này.
Nàng thân là Tần gia tiểu thư, địa vị cao cả nhưng lúc này lại bị một gã thị vệ uy hiếp, ngay cả gã sai vặt dám châm chọc, cản đường đi của nàng.
Đả kích như vậy quá nặng nề, nàng không có cách nào chấp nhận được.
- Việc còn lại cứ giao cho ta đi.
Sở Hành Vân dành cho Tần Vũ Yên một ánh mắt an ủi, sau đó nhanh chóng tiến tới trước mặt của Tần Hiển.
Tần Hiển còn đang đắm chìm trong sự đắc ý liền thấy Sở Hành Vân đi tới, âm thanh càng mỉa mai nói:
- Tiểu tử, đây là việc riêng của Tần gia ta, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xen vào, đừng để tới khi mình chết thế nào cũng không biết.
Là cận vệ của Tần Thiên Phong, tu vi của Tần Hiển cũng không kém, đã đạt tới cảnh giới Tụ Linh Cảnh thất trọng, liếc mắt liền có thể xem thấu tu vi Sở Hành Vân, căn bản không có để hắn vào trong mắt, trực tiếp mở miệng quát lớn.
Ánh mắt Sở Hành Vân tỏa ra hàn khí, lạnh lùng nói:
- Cút ngay!
Âm thanh như sấm sét vậy nổ vang khiến tiếng nghị luận xung quanh ngừng lại, toàn bộ không gian trong nháy mắt trở nên an tĩnh.
- Ngươi muốn ta cút?
Tần Hiển cảm giác mình bị triệt để xem thường, lạnh lùng cười nói:
- Xem ra ta không dùng bản lĩnh thật sự, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng thế nào!
Toàn thân hắn bộc phát ra khí tức cuồn cuộn, vô cùng nóng, trực tiếp áp lên trên người Sở Hành Vân, hai tay mở rộng muốn cắt đứt hai chân của Sở Hành Vân, ép hắn quỳ xuống cúi đầu xin lỗi.
- Ngươi đã nói những lời này, ta chỉ trả lại nguyên vẹn cho ngươi.
Hai mắt Sở Hành Vân âm lãnh, thân hình lóe lên, lập tức biến mất trước mặt Tần Hiển.
Ông!
Cổ hàn ý giá lạnh tràn ra khiến cho Tần Hiển rùng mình một cái, trong chớp mắt hắn liền cảm thấy kinh mạch mình bị đóng băng, không cách nào vận chuyển linh lực, hai mắt hoa lên giống như thấy một đạo thân ảnh lướt tới.
- Thân là nô bộc mà lại dám quát lớn chủ nhân, quỳ xuống cho ta!
Một âm thanh lạnh giá phát ra từ miệng Sở Hành Vân, chỉ thấy chém tay hắn vung ra, tùy ý đánh một quyền, quyền phong biến ảo thành vô số hư ảnh trên không trung, bá đạo vô địch, hung hăng đánh về phía đan điền Tần Hiển.
Tần Hiển nhất thời kinh hãi, điên cuồng lui về phía sau, muốn né tránh một quyền nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, một quyền này của Sở Hành Vân dĩ nhiên có thể bao phủ hoàn toàn khu vực xung quanh hắn, căn bản không có cách nào tránh.
Oanh!
Một loạt âm thanh phát ra, quyền phong bá đạo trực tiếp đánh vào đan điền Tần Hiển, phá nát hoàn toàn linh hải, phía sau lưng cũng bị quyền ảnh tấn công, kình phong xâm nhập vào cơ thể.
Tần Hiển mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, cả người trở nên uể oải, thân thể lay động ngã rầm xuống đất, giống như một con chó chết thở hổn hển vô lực.