Thấy một màn như vậy mọi người không khỏi nghẹn họng trố mắt nhìn, bọn họ đều đã bị thủ đoạn của Sở Hành Vân làm chấn động, chỉ cần một quyền đã có thể đánh nát linh hải của Tần Hiển, hoàn toàn phế bỏ hắn.
- Thật mạnh!
Con ngươi Tần Vũ Yên co rút thật nhanh, nàng nhạy bén chú ý lúc Sở Hành Vân đánh ra một quyền này không hề sử dụng bất võ học nào, càng không có triệu hồi ra võ linh, đây chỉ đơn giản là một quyền bình thường.
Nhưng quyền này lại có thể đánh gục Tần Hiển khiến linh hải hắn vỡ vụn, quỳ rạp xuống trước người của Sở Hành Vân.
Tần Hiển biết linh hải của mình đã bị phá nát, trong lòng tràn đầy thống khổ, ngẩng đầu độc ác nói:
- Tên súc sinh nhà ngươi lại dám ra tay với ta, cứ ở đó mà chờ chết đi!
- Phải vậy không?
Sở Hành Vân lạnh lùng cười nói, một cước đá bay Tần Hiển giống như đá một đống cát, thân thể khổng lồ của hắn trực tiếp rơi trên tấm bảng hiệu khiến nó chia năm xẻ bảy.
Tần Hiển ngả xuống đất, hắn không phát ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả hô hấp cũng không có, hai mắt trừng lớn mà chết.
Thấy vậy mọi người càng cảm thấy kinh hãi, Sở Hành Vân không chỉ trực tiếp phế đi Tần Hiển mà còn giết chết hắn ngay tại cửa chính Tần gia, trước tất cả ánh mắt của mọi người.
- Giết người, nhanh đi bẩm báo nhị gia!
Qua một khoảng thời gian thì tinh thần mấy tên sai vặt mới ổn định lại, tràn đầy hoảng sợ la lên, vội vội vàng vàng chạy vào trong Tần phủ.
Bên trong Tần phủ trở thành một mảnh hỗn loạn.
Còn ở bên ngoài, mọi người vẫn còn sợ hãi chuyện vừa rồi, trái tim liên tục nhảy lên.
Bọn họ cũng biết Tần Hiển chính là cận vệ của Tần Thiên Phong, rất được Tần Thiên Phong thưởng thức, cũng coi như là nhân vật tâm phúc bên cạnh hắn, nếu không Tần Thiên Phong sẽ không để Tần Hiển ở chỗ này đợi Tần Vũ Yên.
Hiện tại Tần Hiển đã chết, bảng hiệu cũng nát, hạnh động này đã triệt để quấy rối kế hoạch của Tần Thiên Phong, nếu như hắn biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
- Sở Hành Vân, tên này...
Tần Vũ Yên nhìn thi thể Tần Hiển, hai hàng lông mày bỗng nhiên nhíu chặt lại.
Theo nàng thì đánh nát linh hải của Tần Hiển, biến hắn thành phế vật đã đủ rồi, nhưng không thể ngờ Sở Hành Vân lại giết Tần Hiển, còn dẫn đến cuộc nỗi loạn như vậy, đúng là quá mức rung động.
Sở Hành Vân sao không biết nội tâm Tần Vũ Yên đang nghĩ gì, hắn bình tĩnh nói:
- Tần Hiển là nanh vuốt của Tần Thiên Phong, không chỉ đối với ngươi có ác niệm mà còn rắp tâm muốn hại người, chỉ một lời không hợp đã lập tức ra tay mà không phân biệt đúng sai.
- Mặc dù ngươi phế tu vi của hắn, hắn cũng sẽ không biết đường hối cải mà ngược lại sẽ trở nên càng thêm điên cuồng, người như vậy không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải diệt cỏ tận gốc để tránh tai họa ngầm.
- Được rồi.
Tần Vũ Yên thở dài một cái, Sở Hành Vân thấy thế thầm nghĩ có lẽ tuổi Tần Vũ Yên còn quá trẻ, hoàn toàn không có tiếp xúc với nhiều việc nên mới có lòng thương cảm như vậy.
Đát đát đát!
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên, mười tên hộ vệ cầm đao chạy ra từ trong Tần phủ, đem người bốn phía vây lại, lộ ra sát ý lạnh lùng như hung thần.
Sau đó có một nhóm người mặc cẩm bào đẹp đẽ đi ra, người cầm đầu là một gã trung niên âm lãnh, chân mày như chuột lóe ra ánh sáng giảo hoạt mang tới cảm giác rất là khó chịu.
Gã trung niên này chính là Tần Thiên Phong.
Tần Thiên Phong nhìn xung quanh một vòng, khi hắn thấy thi thể của Tần Hiển cùng bảng hiệu bị chia năm sẻ bảy thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, nhìn Sở Hành Vân quát lớn:
- Tên cuồng đồ lớn mật này lại dám gây sự ở Tần gia, mau đem hắn cho ngũ mã phanh thây (năm ngựa xé xác)!
Dứt lời, tất cả hộ vệ giẫm chân tại chỗ tiến lên, ánh đao sắc bén nhanh chóng khiến mọi người xoe tròn hai mắt, chỉ riêng cổ khí tức kia đã đủ làm cho Tần Vũ Yên sợ ngây người, không còn chút huyết sắc.
- Chậm đã!
Sở Hành Vân đột nhiên mở miệng quát.
- Thế nào? Biết sai rồi?
Tần Thiên Phong nhếch miệng nhe răng cười, dùng ánh mắt nhìn người chết tập trung lên người Sở Hành Vân.
- Ta giúp ngươi giết tên ác nô này, ngươi lại muốn giết ta, người sai hình như là ngươi đó?
Sở Hành Vân cũng mở miệng cười nhạo.
Chỉ thấy hắn không lùi mà tiến, mở miệng nói:
- Hôm nay ta được Tần Vũ Yên mời tới Tần phủ làm khách, không nghĩ tới tên ác nô này lại chặn ta ở ngoài, còn dám mở miệng uy hiếp, ta chỉ thay Tần Vũ Yên giáo huấn tên cẩu nô tài này cũng không được sao?
- Cẩu nô tài..
Sắc mặt mọi người kịch liệt biến đổi, trên trán liên tiếp chảy mồ hôi.
- Ngươi!
Tần Thiên Phong sao không rõ điều này, khuôn mặt tức giận đến sôi trào!
Tần Hiển chính là tâm phúc của hắn, Sở Hành Vân mắng Tần Hiển là cẩu nô tài chẳng khác nào gián tiếp mắng hắn, ý muốn nói hắn có mắt không tròng mới để cho Tần Hiển gây rối như vậy.
- Ngoài ra tên cẩu nô tài này biết Tần Thiên Vũ chưa chết mà vẫn dám làm một tấm bảng hiệu mới, còn uy hiếp bắt Tần Vũ Yên treo nó lên, hành động như thế chẳng khác nào đảo khách thành chủ (biến đổi vị trí từ khách thành chủ nhà)!
Thanh âm Sở Hành Vân âm trầm, lạnh lùng nói:
- Người như thế tốt nhất nên băm thây vạn đoạn để răn đe, hiện tại chết được toàn thây đã may mắn lắm rồi!
- Ngươi!
Nghe đến đó, Tần Thiên Phong cũng không nhịn được nữa, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhận ra những lời này của Sở Hành Vân là đang chửi hắn, ý muốn gián tiếp nói hắn đã đảo khách thành chủ nên sẽ chết không toàn thây.
Thình thịch!
Tần Thiên Phong đạp mạnh khiến mặt đất run lên, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm mang ánh sáng năm màu, chém mạnh một nhát, trong đầu chỉ có một ý niệm muốn giết Sở Hành Vân.
Một cổ kiếm khí kinh khủng đè ép lên người Sở Hành Vân nhưng hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu như muốn nói có vậy thôi sao? Nhìn Tần Thiên Phong đang liều chết lao đến, trong tay hắn lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia có tạo hình cổ xưa, ở trên có hai chữ ‘Lăng Tiêu’, đây chính là Lăng Tiêu Vũ Phủ tùy thân lệnh bài của đệ tử nòng cốt.
Mà ở góc phải trên lệnh bài có khắc tên Sở Hành Vân cực kỳ rõ ràng, một khi lấy ra liền khiến mọi người run rẩy, biểu tình trên mặt rất thú vị.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lăng Tiêu Vũ Phủ thu hút nhiều sự chú ý từ mọi người nhất.
Linh thú bạo động, Phong Vân Lôi Đài, thú ảnh khổng lồ đã kinh động cả Hoàng Thành, gần như ai cũng biết, mà họ còn nắm rất rõ về nhân vật then chốt gây ra những sự cố này chính là một người thanh niên tên Sở Hành Vân.
Càng là người có địa vị thì lại càng nắm nhiều thông tin hơn, nghe nói việc xảy ra ở Lăng Tiêu Các, Sở Hành Vân chỉ dùng ba tấc lưỡi đã khiến Tô Trường Hưng hộc máu hôn mê tại chỗ, mất sạch mặt mũi.
Vì thế cái tên Sở Hành Vân không ai là không biết đến.
Rất nhiều người tràn ngập tò mò, muốn biết người này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể ở trong thời gian ngắn như vậy gây ra nhiều chuyện oanh động đến thế.
Mà bây giờ Sở Hành Vân lại xuất hiện, lấy tư thái bá đạo đứng trước cửa Tần phủ, đối diện với Tần Thiên Phong lửa giận ngút trời.
Khi thấy tùy thân lệnh bài, Tần Thiên Phong lập tức dừng mọi động tác, hàm răng cắn chặt.
Tuy Tần gia là thương hội đứng đầu Lưu Vân Hoàng Triều, thế lực rất mạnh, nhưng so với truyền thừa mấy trăm năm của Lăng Tiêu Vũ Phủ thì vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Hơn nữa, hắn cũng đã nghe nói qua sự tích của Sở Hành Vân, biết người này không dễ chọc, thậm chí hắn còn dùng một chút thủ đoạn thăm dò được thông tin Lăng Tiêu Vũ Phủ cao tầng muốn toàn lực bồi dưỡng Sở Hành Vân nên dành riêng cho hắn rất nhiều đặc quyền.
- Tần Vũ Yên con tiểu tiện nhân này, không biết từ lúc nào đã quen được tên Sở Hành Vân kia, nghe đồn người này thủ đoạn khó lường, lại có rất nhiều con bài chưa lật, ngay cả Tiêu Đình cũng chết ở trong tay của hắn.
- Muốn đối phó tiểu tử này sợ là không đơn giản như vậy, nếu giết chết hắn thì sẽ rất khó ăn nói với Lăng Tiêu Vũ Phủ, một khi ra tay sợ rằng cả Tần gia sẽ bị ảnh hưởng.
Tần Thiên Phong cực kỳ giảo hoạt, chỉ trong nháy mắt đã tính toán rõ ràng cục diện hiện tại.
Chỉ thấy hắn dừng thế tiến công, thu hồi sát ý trên người, khóe miệng hơi cong nở một nụ cười nói:
- Thì ra là Sở công tử đại danh đỉnh đỉnh, hân hạnh hân hạnh.