Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 148: Đuổi Tên Ăn Mày

Chương 148: Đuổi Tên Ăn Mày




Sắc mặt La Thịnh của có chút trắng bệch, lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi lạnh, Thủy Thiên Nguyệt ở bên cạnh cũng có biểu tình giống vậy, nàng có chút đờ đẫn đứng tại chỗ, hoàn toàn không còn vẻ phách lối vừa rồi.

- Thế nào? Không dám sao?

Sở Hành Vân nhìn thấy rất rõ biểu tình của hai người, cười lạnh nói:

- Bãi đá tỏa ra năm màu này vừa vặn có thể che giấu quang mang của Ngũ Thải Tuyết Liên đang héo rũ, chỉ cần tách đóa Ngũ Thải Tuyết Liên này khỏi bãi đá thì mọi người sẽ thấy được sự héo rũ của nó, đây cũng chính là lý do mà các ngươi bán với giá thấp như vậy.

- Đừng có nói bậy ở đây, nếu ngươi mà còn phát ngôn bậy bạ nữa thì đừng trách ta không khách khí!

La Thịnh tức giận đến tột cùng, lửa giận trên người hắn bốc lên như muốn đánh bay Sở Hành Vân ra khỏi nơi này.

Võ giả xung quanh thấy một màn như vậy cũng đoán được đôi chút.

- Hèn gì bọn họ lại bán Ngũ Thải Tuyết Liên với giá rẻ như vậy, thì ra là có ý đồ, cái gì mà mừng ngày khai trương, cái gì mà chấp nhận mua bán lỗ vốn, tất cả đều là gạt người, cũng may mà có vị huynh đệ này phát hiện.

- Chỉ mới khai trương mà đã lừa gạt người khác như vậy, La Thủy Thương Hội này chắc chắn không phải nơi tốt lành gì!

Đoàn người đều tỏ ra tức giận mắng chửi khiến cho sắc mặt của La Thịnh và Thủy Thiên Nguyệt rất là khó coi, nhưng bọn hắn cũng không dám có bất kì động tác nào vì ở trong khu giao dịch cấm mọi hành vi tranh đấu, bất kể là ai cũng không thể phá vỡ.

Huống hồ bọn họ là người đuối lý trước, nếu tiếp tục làm lớn chuyện thì thương hội của bọn họ cũng đừng mơ mà tiếp tục hoạt động.

- Chư vị!

Lúc này, La Thịnh đứng dậy, vội vã cười làm lành nói:

- Việc này thật ra chỉ là hiểu lầm, trước đó ta cũng không biết Ngũ Thải Tuyết Liên đã héo rũ, nếu như biết nhất định sẽ không dám mang ra lừa gạt mọi người

- Thật không?

Sở Hành Vân nhíu mày, cười quái dị nói:

- Nói như thế thì ta chẳng phải đã làm một chuyện tốt, vừa cứu người mà lại vừa giúp La Thủy Thương Hội các ngươi duy trì thanh danh.

- Cứ coi là... coi là vậy đi.

Khuôn mặt La Thịnh co quắp lại, lời vừa rồi của Sở Hành Vân chẳng nhưng không thể giữ gìn thanh danh cho bọn hắn mà ngược lại còn đặt La Thủy Thương Hội lên đỉnh sóng gió.

- Nếu ta đã giúp La Thủy Thương Hội, vậy các ngươi nên làm thế nào để cảm tạ ta?

Sở Hành Vân cười ha ha.

Lòng La Thịnh trầm xuống, hắn vẫn muốn cho là mình đã nghe lầm.

Sở Hành Vân ở trước mặt nhiều người như vậy lăng nhục hắn, giờ lại còn đòi thù lao.

Điên rồi.

Hắn cảm giác mình muốn điên rồi, lại còn có cảm giác mình đang bị đùa giỡn trong lòng bàn tay Sở Hành Vân.

Thấy La Thịnh trầm mặc không nói gì, Sở Hành Vân hiện lên ánh mắt suy tư, hữu khí vô lực (nhẹ nhàng) nói:

- Đường đường là làm ăn buôn bán lớn mà ngay cả đạo lý như thế cũng không biết, các ngươi thật khiến cho người khác thất vọng, chắc hẳn thứ bán bên trong cũng không phải là đồ tốt. Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác!

Sở Hành Vân cố ý gia tăng âm lượng võ giả xung quanh đều nghe được rõ ràng, bọn họ hiện đã có chút không tin tưởng La Thủy Thương Hội, vừa nghe đến đây liền nhanh chóng giải tán.

Tên lão giả mặc hắc y đi đến trước người Sở Hành Vân, vô cùng cảm kích nói:

- Thực sự cảm ơn vị công tử này, nếu không phải người trượng nghĩa ra tay thì cái mạng già của ta cũng khó bảo toàn.

- Một cái nhấc tay mà thôi, lần sau ngươi nên bình tĩnh quan sát hơn để tránh bị những tên gian thương như thế này lừa gạt.

Vừa nói Sở Hành Vân vừa dùng ánh mắt châm chọc nhìn La Thịnh cùng Thủy Thiên Nguyệt.

Hai người trong nhất thời liền cảm thấy một cổ lửa giận xông thẳng lên ngực, nếu không phải sợ vi phạm lệnh cấm thì bọn họ đã toàn lực ra tay, trực tiếp đem Sở Hành Vân ăn tươi nuốt sống.

Trải qua hành động của Sở Hành Vân thì La Thủy Thương Hội cho dù có tiếp tục hoạt động thì sợ rằng cũng không có ai đến ủng hộ!

- Hôm nay tốt nhất nên đóng cửa thôi, đợi lát nữa ta sẽ nói chuyện riêng cùng phụ thân xem có cách nào để lấy lại danh tiếng hay không.

La Thịnh bất đắc dĩ thở dài nói, hắn nhìn Ngũ Thải Tuyết Liên trước mắt thì lập tức bực bội, không phải vì thứ này thì hắn đâu có rơi vào tình cảnh như vậy.

- Đại ca ca, đóa tuyết liên này ngươi còn bán không?

Bỗng nhiên một đạo âm thanh cười ngọt ngào tràn vào tai La Thịnh.

Hắn quay đầu liền phát hiện người vừa nói là một thiếu nữ mặc một bộ váy màu xanh, đôi mắt trong như bảo thạch tỏa ra ánh sáng, chớp chớp có vẻ lương thiện vô cùng.

- Ngươi biết rõ Ngũ Thải Tuyết Liên đã héo rũ, lại ẩn chứa kịch liệt độc tính mà còn dám tìm ta hỏi mua, có phải ngươi muốn trêu chọc chúng ta hay không?

Thủy Thiên Nguyệt âm thanh kỳ quặc nói, nàng cũng giống như La Thịnh vô cùng phiền muộn.

La Thủy Thương Hội này là do La gia cùng Thủy gia hợp tác thành lập, đã hao tổn không ít tâm tư của Thủy gia.

Nhưng bây giờ, họ chỉ mới vừa mở cửa còn không được một ngày đêm đã bị nhiều người xa lánh như vậy, ngay cả danh tiếng cũng bị bôi xấu, những tổn thất này đã tạo thành nỗi đau trong lòng nàng.

Lạc Lan bỉu môi, lắc lắc đầu nói:

- Đại tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta chỉ là đơn thuần thấy đóa tuyết liên này rất đẹp nên muốn mua về nhà trưng bày mà thôi, cũng không phải dùng để ăn.

Vừa nói nàng vừa dựa theo lời dặn dò của Sở Hành Vân mà giả trang thành bộ dạng ủy khuất muốn khóc, trong con đôi mắt phát ra chút ánh sáng, lộ ra vẻ cô đơn quay người đi.

- Này cô nhóc.

La Thịnh ra gọi Lạc Lan lại, hậm hực nói:

- Ngươi đã muốn, ta sẽ bán cho ngươi vậy, chỉ lấy sáu mươi phần trăm giá trị thôi, tổng cộng 3000 viên linh thạch là ngươi có thể mang đi.

- 3000 viên linh thạch?

Lạc Lan lại càng hoảng sợ, chu mỏ nói:

- Có thể hay không bớt thêm chút nữa, ta chỉ có năm mươi viên linh thạch.

- Năm mươi viên linh thạch mà muốn mua Ngũ Thải Tuyết Liên sao?

La Thịnh tỏ ra quái dị, cười nhạo nói:

- Ngươi hay là đừng nghĩ tới nữa, cái giá tiền này ngay cả đuổi tên ăn mày đi còn không được!

- Trước đó đại ca ca kia cũng từng nói Ngũ Thải Tuyết Liên này đã héo rũ, không có bất kì tác dụng nào mà còn ẩn chứa kịch liệt độc tính, nếu như ngươi cứ giữ lấy thì cũng đâu làm được gì.

Lạc Lan giống như có chút tức giận, liên tục giậm chân hừ hừ nói.

La Thịnh cùng Thủy Thiên Nguyệt nhìn nhau, trong ngực có chút cảm giác khó chịu.

Đúng là Ngũ Thải Tuyết Liên này đã héo rũ, cho dù có mang về cũng không có bất kỳ tác dụng nào, vừa rồi âm mưu đã bị Sở Hành Vân vạch trần, nếu còn tiếp tục lừa gạt thì Thủy gia và La gia khó có thể tiếp tục làm ăn ở Hoàng Thành.

- Được rồi, năm mươi viên linh thạch. Thành giao.

La Thịnh thở dài, đưa Ngũ Thải Tuyết Liên cho Lạc Lan, có thể kiếm được được ít linh thạch thì coi như cũng có chút thu hoạch.

Lạc Lan sảng khoái đưa năm mươi viên linh thạch cho hắn, sau đó cầm lấy Ngũ Thải Tuyết Liên rồi nhanh chóng biến mất giữa biển người.

Lúc này, bọn người Sở Hành Vân đang đứng ở bên ngoài một gian hàng, nhìn thấy Lạc Lan đang mang Ngũ Thải Tuyết Liên lại đây, mỗi một người đều thở dài nhẹ nhõm. Một tiểu cô nương đơn thuần như vậy không ngờ lại bị Sở Hành Vân dạy hư.

Sở Hổ liếc mắt nhìn Ngũ Thải Tuyết Liên, nghi ngờ nói:

- Thiếu gia, không phải vừa rồi người nói Ngũ Thải Tuyết Liên này đã héo rũ, không chỉ không có bất kì tác dụng nào mà lại còn chứa kịch liệt độc tố. Đã như vậy vì sao người còn muốn mạo hiểm mua nó về từ trong tay bọn họ?

Tất cả mọi người cùng đều gật đầu phụ họa, bọn họ cũng không biết Sở Hành Vân vì sao lại làm như vậy, thậm chí còn nghĩ hắn đã lãng phí năm mươi viên thạch cho thứ như thế này.

Sở Hành Vân nhận lấy Ngũ Thải Tuyết Liên từ tay Lạc Lan, nhàn nhạt cười nói:

- Ngũ Thải Tuyết Liên này đúng là đã khô héo, cùng rác rưởi không khác gì nhau. Nhưng nếu như ta có biện pháp khiến nó khôi phục sinh cơ thì các ngươi nghĩ tốn năm mươi viên linh thạch có đáng hay không?

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch