Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 188: Hai Đại Phủ Chủ

Chương 188: Hai Đại Phủ Chủ




Tiếng nổ rung trời, hỏa quang phóng lên cao đem toàn bộ không gian thiêu đốt nóng bức không gì sánh được, khiến người xem không hẹn mà cùng lui về sau mười mấy bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn hỏa quang ở trên cao.

Sở Hành Vân đứng ở một góc lôi đài, tay cầm kiếm, áo bào bị từng trận gió thổi bay phất phới khiến hắn tiêu sái không gì sánh được, phảng phất tạo thành một bộ bức họa tuyệt thế.

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, con ngươi trong suốt không vướng bận bỗng nhiên hiện lên một tia kinh dị.

Hô!

Một cổ cuồng phong chợt thổi qua đánh tan hỏa quang cuồn cuộn trên bầu trời.

Ở phía bên kia lôi đài bỗng xuất hiện một cái hố đen, mà ở giữa hố đen có một lão giả khuôn mặt gầy gò đứng tại đó, hai tay hắn giang ra bảo vệ thân thể của Ân Nhược Trần.

Lúc này dáng dấp của Ân Nhược Trần cực kỳ chật vật, hai mắt khép kín, mặt không còn chút máu, ngay cả khí tức cũng trở nên mờ mịt như có như không, rõ ràng hắn đã rơi vào hôn mê, đã không còn sức tiếp tục đánh một trận.

- Phủ chủ, là phủ chủ!

Bên phía Vân Mộng Vũ Phủ có người nhận ra thân phận của lão giả này.

Nhất thời toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người lão, bọn họ không khỏi trợn to hai mắt, ngay cả Thiết Vô Tâm cùng một đám trưởng lão cũng có biểu hiện tương tự, bọn họ khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt này.

Không ngờ lão giả này lại là phủ chủ của Vân Mộng Vũ Phủ - Ân Thiên Thành!

Ân Thiên Thành từ giữa không trung hạ xuống, đầu tiên đem Ân Nhược Trần giao phó cho trưởng lão của Vân Mộng Vũ Phủ, sau đó ánh mắt của hắn rơi trên người Sở Hành Vân, bên trong phát ra những tia sáng lạnh lùng khiến cho tiếng gió cũng bị đông lại.

- Ân phủ chủ đột nhiên đến đây thật đúng là khiến ta thụ sủng nhược kinh! (vừa mừng vừa lo)

Lúc này thân hình Thiết Vô Tâm chợt lóe lên, lập tức nhảy lên lôi đài.

Trên mặt của hắn mang theo một nụ cười sảng khoái, hoàn toàn đối lập với thần thái lạnh lùng của Ân Thiên Thành, có phần giễu cợt nói:

- Trận chiến vừa rồi đúng thật là vạn phần đặc sắc, chỉ tiếc cuối cùng Ân thiếu phủ chủ vẫn kém hơn một chút.

Lăng Tiêu Vũ Phủ cùng Vân Mộng Vũ Phủ từ trước đến nay đều luôn bất hòa.

Trải qua chuyện của Vũ Túc, Thiết Vô Tâm đã sớm khó có thể kiềm chế cơn giận.

Hiện tại, Sở Hành Vân chiến thắng Ân Nhược Trần khiến Ân Thiên Thành phải xuất hiện, hắn nhất thời cảm giác được cả người thoải mái, vui sướng khó có thể diễn tả được, nương theo những lời này mang sự bực tức của mình đẩy ra ngoài.

- Cút ngay cho ta.

Ân Thiên Thành liếc nhìn Thiết Vô Tâm, sau đó lạnh lùng nói.

Đột nhiên, toàn trường trở nên yên lặng.

Trái tim mọi người mạnh mẽ nhảy lên, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu, chỗ này là Lăng Tiêu Vũ Phủ, Ân Thiên Thành xuất hiện ở nơi này, không nói một lời đã bảo Thiết Vô Tâm cút đi, đây là có ý gì?

- Tại sao Ân phủ chủ lại nổi nóng?

Thiết Vô Tâm sắc mặt cũng trở nên âm u, lạnh nhạt nói:

- Ân thiếu phủ chủ tài nghệ không bằng người nên mới bị thua, lẽ nào Vân Mộng Vũ Phủ ngay cả chút chuyện nhỏ này ...

Lời còn chưa nói hết, Thiết Vô Tâm đã cảm giác được kình phong cuồng bạo mạnh mẽ đánh tới, sau đó không gian trước mặt hắn đều bị nghiền nát thành phấn vụn, một đạo quyền phong cực kì nóng bức đập lên trên người hắn.

Oanh!

Quyền phong bất ngờ nổ tung, lực lượng kinh khủng đánh Thiết Vô Tâm văng ra ngoài, đập mạnh lên trên mặt đất, sau đó liên tiếp trượt hơn mười mét rồi đụng vào vách tường, rất khó khăn mới dừng lại được.

- Không biết tự lượng sức mình!

Ân Thiên Thành chậm rãi thu hồi quyền phong, lời của hắn khiến mọi người kinh ngạc không ngậm được mồm, ngay cả đám người của Vân Mộng Vũ Phủ cũng có biểu hiện tương tự, bọn họ hiện tại không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Trận chiến vừa rồi đúng là Sở Hành Vân đã thắng Ân Nhược Trần.

Nhưng dù vậy thì cuối cùng Ân Nhược Trần cũng không bị bất kì vết thương nghiêm trọng nào, hắn chỉ lâm vào trong hôn mê mà thôi.

Ân Thiên Thành thân là phủ chủ Vân Mộng Vũ Phủ, địa vị cực cao, không ngờ hắn lại một quyền đánh Thiết Vô Tâm văng ra ngoài, còn lớn tiếng chửi Thiết Vô Tâm không biết tự lượng sức mình, hành động này cũng hơi quá bá đạo so với thân phận của hắn.

- Sở Hành Vân, Vạn Thú Hỏa này ngươi lấy được từ đâu?

Ân Thiên Thành lại một lần nữa lên tiếng, trực tiếp tra hỏi Sở Hành Vân.

Tâm thần Sở Hành Vân bỗng run động.

Hắn từ trong tròng mắt của Ân Thiên Thành không chỉ nhận thấy sự phẫn nộ mà còn cảm nhận được cừu hận cực kỳ mãnh liệt, trông giống như muốn ăn sống hắn.

- Ta hỏi ngươi, Vạn Thú Hỏa này từ đâu mà đến!

Ân Thiên Thành hỏi lại, khuôn mặt hắn âm trầm như nước, rống giận nói:

- Có phải ngươi ở hai tháng trước lấy được từ trong Mê Vụ Sâm Lâm không? Trả lời vấn đề của ta mau!

Trong lúc nói chuyện, khí tức dương cương thuộc về Thiên Linh Cảnh cường giả tỏa ra, hoàn toàn bao phủ cả quảng trường võ đạo lại.

Ân Thiên Thành diện mạo điên cuồng, một đạo hư ảnh hùng sư cao hơn mười thước xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.

- Thì ra Vạn Thú Hỏa là do tên này đặt ở trong phủ đệ Lôi gia!

- Thực lực của tên Ân Thiên Hành này cũng chỉ là Thiên Linh Cảnh nhị trọng, võ linh phẩm cấp cũng không cao, chỉ đạt tới ngũ phẩm, căn bản không có khả năng luyện chế ra Vạn Thú Hỏa, nếu không hắn đã sớm có thể nhận ra ta lấy đi Vạn Thú Hỏa, sẽ không nhiều lần đặt câu hỏi.

- 16 năm trước, Vân Mộng Vũ Phủ có tham dự vào sự kiện đó, mà Vạn Thú Hỏa cũng được đặt trong phủ đệ Lôi gia từ 16 năm trước. Nếu ta đoán không sai thì lai lịch của Vạn Thú Hỏa này không đơn giản!

Trong phút chốc bên trong đầu Sở Hành Vân đã xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, ánh mắt hắn nhìn về phía Ân Thiên Thành cũng biến thành lạnh như băng, tay trái giơ lên chuẩn bị lấy ra thứ giấu dưới ống tay áo, hành động này khiến Lận Thiên Trùng đang đứng ở dưới lôi đài cảm thấy run run.

Ông!

Tuy nhiên lúc Lận Thiên Trùng chuẩn bị ra tay thì mảnh hư không ở phía sau đột nhiên bị xé rách, một thanh trường thương lóe ra kim quang, mang theo thương ảnh mạnh mẽ lao nhanh đến như một đạo lưu quang.

Mọi người chỉ thấy thanh kim sắc trường thương đánh về phía Ân Thiên Thành, lực lượng kinh người bạo phát, kình khí quét ngang bốn phía khiến khí dương cương có chút vặn vẹo, cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh, tan biến trong hư vô.

- Cổ hơi thở này, chẳng lẽ là…

Thiết Vô Tâm nhìn thanh trường thương kim sắc, đầu tiên là sửng sốt sau đó trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng:

- Võ linh Toái Hư Thương!

Thân thể Ân Thiên Thành liên tiếp lui về phía sau, trên mặt có vài phần kiêng kị nhìn bóng người đang xuất hiện, lạnh giọng nói:

- Hoa Vân Hà, ngươi cũng thật to gan, không ngờ dám ra tay với ta!

- Hoa Vân Hà?

Nghe được danh tự này, tâm thần mọi người co lại, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy. Một buổi võ đạo luận bàn không chỉ đưa tới phủ chủ Vân Mộng Vũ Phủ mà ngay cả phủ chủ Lăng Tiêu Vũ Phủ cũng xuất hiện?

- Ân Thiên Thành, ngươi mạnh mẽ xông vào Lăng Tiêu Vũ Phủ không nói, lại còn đả thương Thiết trưởng lão, cưỡng bức Vũ Phủ đệ tử của ta, hai chữ lớn mật này dùng cho ngươi thì đúng hơn!

Ở trên bầu trời xa xăm phát ra một tiếng quát lạnh.

Một đạo thân ảnh phá không, nhanh như lưu quang phóng tới nơi này, lóe lên vài lần đã xuất hiện trước người của Sở Hành Vân.

Thân ảnh kia khẽ phất tay, Toái Hư Thương đang cắm trên mặt đất bỗng tỏa ra kim quang chói mắt, sau đó bay lên xoay quanh thân thể người nọ, khi thế sắc bén chấn áp hoàn toàn cả mảnh không gian.

Sở Hành Vân nhìn về phía trước, thu tay trái lại, trên mặt hắn hiện ra nụ cười lúm đồng tiền.

Quả nhiên không sai!

Đạo khí tức mờ mịt rình rập hắn lúc ở Chấp Pháp Điện chính là người trước mắt này.

Phủ chủ Lăng Tiêu Vũ Phủ - Hoa Vân Hà!

Dịch giả: Hào Ca

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch