Tuấn mã bức tốc chạy thẳng một quảng đường dài, cuối cũng đã tới Tàng Long Sơn.
Vẫn giống như trước đây, cả Tàng Long Sơn vẫn vắng vẻ âm u không một bóng người, cỏ cây ven đường mọc thành bụi, ngay cả đường mòn cũng không có, mang cảm giác rất lâu rồi không có ai đi qua đây.
Sở Hành Vân dẫn theo Lận Thiên Trùng tới chỗ vách núi, hắn cột chặt dây thừng rồi từ từ tiến vào chỗ hang động.
(DG: Đoạn này bạn nào không nhớ thì có thể xem lại chương 39-44)
Cả tòa động phủ vẫn giữ nguyên bộ dáng lúc trước hắn rời đi, mọi thứ vẫn nằm ở vị trí cũ, điều này giúp Sở Hành Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm; xem ra sau khi hắn rời khỏi hơn nửa năm vẫn không có ai tiến vào trong động phủ.
Để đi xuống đáy hồ, Sở Hành Vân phải khởi động cơ quan một lần nữa.
Khi mặt hồ từ từ tách ra, một thông đạo (lối đi thông tới một nơi khác) đen tối xuất hiện trước mắt hai người họ. Sở Hành Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lận Thiên Trùng, khóe miệng liền cười nói:
- Đi thôi, trứng linh thú ở ngay bên trong.
Hai người cùng nhau đi vào thông đạo, cũng không lâu lắm, một cánh cửa làm bằng Kim Ngọc Thạch xuất hiện trước mắt bọn họ, xung quanh cánh cửa được khảm nạm rất nhiều Dạ Minh Châu chiếu sáng không gian xung quanh.
- Phía trên cánh cửa này hình như có một tòa linh trận.
Lận Thiên Trùng chỉ chỉ về phía cánh cửa, sắc mặt có chút ngưng trọng. Hắn có thể cảm giác được tòa linh trận này cực kì mạnh mẽ, phòng thủ kiên cố, ngay cả thực lực như hắn cũng không có cách nào phá vỡ.
- Tên tiểu tử Sở Hành Vân này không lẽ đã sớm biết nơi này có một tòa linh trận, hắn gạt ta đến đây là để thay hắn phá vỡ cánh cửa này?
Lận Thiên Trùng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, biểu tình trở nên khó coi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói thì thân thể Sở Hành Vân đã động.
Chỉ thấy tay phải Sở Hành Vân giơ lên, hai ngón tay điểm mấy cái bên trên, sau đó bỗng nhiên một luồn linh lực hiện ra tạo thành vòng xoáy bao phủ cánh cửa.
Đinh!
Cánh cửa khẽ run, sau đó phát ra một âm thanh dễ nghe. Dưới sự ngạc nhiên của Lận Thiên Trùng, trong tay Sở Hành Vân bỗng xuất hiện một cái ngọc phiến, những kí tự cổ quái được điêu khắc trên ngọc phiến tỏa ra khí tức phong ấn.
Leng keng...
Động tác của Sở Hành Vân vẫn liên tục, tốc độ ra tay càng ngày càng nhanh, khi hắn lấy ra chín miếng ngọc phiến phong ấn thì ánh sáng trên cảnh cửa liền biến mất, sau đó từ từ mở ra.
Linh trận bên trên cánh cửa là do ngươi bày ra?
Lận Thiên Trùng miệng há thật lớn hỏi.
Hắn có thể cảm giác được tòa linh trận bao phủ cánh cửa đã hoàn toàn biến mất, một tòa linh trận mà ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể phá vỡ mà Sở Hành Vân lại làm được vô cùng nhẹ nhàng, điều này làm cho Lận Thiên Trùng có chút khó tiếp thu.
- Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận này chính là siêu trận pháp phòng thủ cấp tám, lấy thực lực của ta bây giờ làm sao có thể bố trí được, ta chỉ dùng chín cái ngọc phiến phong ấn để bổ xung mấy chỗ mắt trận. Vừa rồi ta lấy chín cái ngọc phiến ra thì trận pháp đã tự động biến mất.
Sở Hành Vân bĩu môi, hắn cũng không nói gì thêm mà bước nhanh vào bên trong.
Tuy nhiên Lận Thiên Trùng ở phía sau hắn vẫn kinh hãi khó có thể nhúc nhích.
Hắn đã từng nghe qua lời đồn về Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận này, ngay cả cường giả Võ Hoàng cũng rất khó khăn mới phá vỡ được.
Đối mặt với linh trận phức tạp như vậy mà Sở Hành Vân vẫn có thể dùng chín mảnh ngọc phiến để bổ sung mắt trận, khiến cho cả tòa đại trận một lần nữa thể hiện ra uy năng của mình.
Thủ đoạn như vậy khiến Lận Thiên Trùng không còn cách nào diễn tả được bằng lời, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối sẽ không tin một màn này xuất phát từ trên người của tên thiếu niên mười bảy tuổi.
Mang theo sự kinh ngạc trong lòng, Lận Thiên Trùng khó khăn lắm mới cất bước đi vào bên trong cánh cửa.
Lúc vừa tiến vào trong, hắn liền cảm giác được một cổ thiên địa linh lực tinh thuần không gì sánh được, gần như mỗi lần hô hấp đều có lượng lớn thiên địa linh lực truyền vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, cực kỳ thoải mái.
Trong tầm mắt của hắn là một mảnh đất trống cực kỳ rộng lớn.
Ở trung tâm mảnh đất có một tòa tế đàn, quả trứng linh thú đang trôi lơ lửng ở phía trên, phát ra nhàn nhạt ánh sáng vàng, tỏa khí tức tràn đầy sinh cơ.
Lúc này Lận Thiên Trùng còn phát hiện ở bên cạnh tế đàn có một vũng nước, Sở Hành Vân đang cầm một cái hồ lô thu lấy nước ở bên trong.
- Không phải ngươi nói quả trứng linh thú này có thể tạo ra linh dịch sao? Tại sao ta không có nhìn thấy linh...
Lận Thiên Trùng vừa đi vừa nói chuyện, lúc hắn tới gần Sở Hành Vân thì bỗng nhiên bất động tại chỗ.
Lúc này hai mắt hắn mở to nhìn chằm chằm vào vũng nước, miệng há hốc, vô cùng khó khăn nói:
- Linh... linh dịch, vũng nước trước mặt này... tất cả đều là linh dịch!
Đến loại người như Lận Thiên Trùng giờ phút này trái tim cũng run rẩy kịch liệt.
Hắn cũng không xa lạ gì đối với linh dịch, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy linh dịch có thể chứa đầy một vũng nước như vậy!
Theo như hắn tính toán, số lượng linh dịch sẽ không dưới mười vạn giọt!
Nếu đổi thành linh thạch cũng được hơn năm mươi vạn viên, hơn nữa đây cũng do Lận Thiên Trùng tính sơ sơ mà thôi. Hiện tại hắn đã hiểu tại sao Sở Hành Vân lại mang theo nhiều hồ lô đến vậy.
- Bây giờ ta đã biết vì sao người phải thần thần bí bí như vậy, quả trúng linh thú có thể liên tục sản xuất linh dịch như thế đúng là không phải bình thường, cho dù không ấp nở cũng là bảo vật vô thượng.
Lận Thiên Trùng có chút ghen tỵ liếc nhìn Sở Hành Vân, tại sao tất cả chuyện tốt đều bị tiểu tử này gặp được.
- Trước đây lúc ta rời đi, quả trứng linh thú này sản xuất ra linh dịch tốc độ rất chậm, ba tháng cũng chỉ tầm một nghìn giọt. Hiện tại tốc độ sản xuất nhanh như vậy khiến ta cũng không hiểu lắm.
Sở Hành Vân một bên lấy linh dịch, một bên nhìn về phía trứng linh thú.
Hắn nhạy cảm phát hiện quả trứng linh thú này so với lúc hắn rời đi đã có biến đổi lớn.
Cả quả trứng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng, sinh cơ hùng hậu, lại còn phát ra âm thanh bang bang giống như nhịp đập của tim, đều đều vang lên rất kì lạ.
- Ta nhớ trong sách cổ có ghi chép, có một số loài thượng cổ dị thú, lúc chưa sinh ra mà đã sở hữu uy năng to lớn. Chẳng lẽ quả trứng linh thú này đến từ thời thượng cổ?
Trong đầu Sở Hành Vân hiện lên một ý nghĩ, ánh mắt nhìn về phía quả trứng bắt đầu trở nên cực kì nóng bỏng, đồng thời cũng kiên quyết phải tìm ra cách mang quả trứng này ra khỏi đây.
Phải biết rằng thượng cổ dị thú như thế này một khi ấp nở sẽ có chiến lực cực mạnh.
Sở Hành Vân muốn mang quả trứng linh thú theo bên người, đồng thời cẩn thận từng li từng tí ấp trứng một cách hoàn mỹ, như vậy hắn mới có thể được thượng cổ dị thú đồng ý nhận hắn làm chủ, toàn tâm toàn ý nghe theo lời hắn.
Bởi vì số lượng linh dịch rất nhiều nên Lận Thiên Trùng cũng hỗ trợ thu gom.
Sau một lát, mười cái hồ lô đã hoàn toàn chứa đầy linh dịch, mỗi một cái hồ lô đều có thể đủ chứa đựng hai vạn giọt linh dịch, nói cách khác, vũng nước này chứa đến khoảng hai mươi vạn giọt linh dịch!
- Hai mươi vạn giọt linh dịch đã có giá trị vượt qua trăm vạn linh thạch, Vân Đằng Thương Hội chúng ta khổ sở kinh doanh một năm thì lợi nhuận cũng chỉ tầm con số này, tiểu tử ngươi không ngờ lại dễ dàng đạt được số lượng như vậy.
Ánh mắt Lận Thiên Trùng nhìn vào mười cái hồ lô không khỏi than một tiếng.
Người có thể làm người khác tức chết, một câu này hôm nay hắn đã hiểu rõ!
- Tuy nhiên ngươi muốn mang quả trứng này đi bằng cách nào, tòa tế đàn này hình như có thiết lập phong ấn, muốn lấy quả trứng đi không phải là chuyện dễ dàng.
Ánh mắt Lận Thiên Trùng nhìn phía trên tế đàn, liếc mắt đã nhìn thấu một số mánh khóe.
- Yên tâm đi, trước khi tới đây ta đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi.
Sở Hành Vân cười thần bí, hắn nhanh chóng tiến về phía trước tế đàn, bàn tay khẽ mở, cẩn thận xuất ra Vạn Thú Hỏa.
Ngọn lửa đỏ hồng trôi nổi ở trên không trung, hình như nó cảm giác được thứ gì đó tồn tại nên trung tâm ngọn lửa biến động mạnh, cuối cùng phát ra từng tiếng ông ông.
Bộ dạng như thế giống như một đầu chó sói bụng đói đang kêu gào, khi thấy được đồ ăn ngon miệng thì hận không thể trực tiếp nuốt chửng!